Thập Tam Nhạn bấm lại mấy lần, cuối cùng còn chuyển qua di
động của Nhạc Phong để thử, điện thoại nhà Trần Lai Phượng
trước sau vẫn không gọi được.
“Lần này thì không trách tôi được nhé, ý trời đúng không?”
Thập Tam Nhạn ném di động lại cho Nhạc Phong, “Có việc ai lại
không làm? Gọi được rồi mà còn bị ngắt, ngắt rồi gọi lại lại không
được — Phong Tử, ông trời cố ý chặt đứt tơ tưởng của cậu đấy.”
Nhạc Phong lẩm bẩm mắng gì đó, hai tay gối sau gáy, tựa trên
ghế dựa ngửa đầu nhìn trần nhà.
Tâm trạng của Thập Tam Nhạn tốt trở lại, vừa ăn cơm vừa hỏi
anh: “Mai tôi đưa cậu ra ngoại ô Cổ Thành chơi nhé? Hay là lái xe
ra bờ ruộng dạo một chút?”
Nhạc Phong không nói gì, nửa ngày mới lười biếng đáp lại một
câu: “Không có tâm trạng. Mai tôi về.”
Thập Tam Nhạn nhất thời tưởng mình nghe nhầm, sau khi phản
ứng kịp bèn đập đôi đũa xuống bàn, cơm cũng không ăn nữa:
“Thằng ranh con này, cậu nói lại lần nữa tôi nghe xem nào?!”
Nhạc Phong chẳng hề sợ chị ta, chậm rì rì đáp lại một câu: “Tôi
bảo ngày mai tôi về, nghe không hiểu sao?”
Thập Tam Nhạn tức đến run rẩy cả môi: “Cậu được lắm… đồ vô
lương tâm, đến Cổ Thành chỉ vì mua miếng ngọc cho Miêu Miêu
thôi hả? Không mua được ngọc thì phủi mông về? Vậy tôi thì sao?
Còn không tính đến xem tôi nữa hả?”
Nhạc Phong ngồi thẳng người, cẩn thận nhìn Thập Tam Nhạn từ
đầu tới chân một lượt, lúc mở miệng lại lần nữa, suýt nữa đã làm
cho Thập Tam Nhạn tức đến vỡ bụng: “Đây không phải là đã xem
rồi sao? Có xem nữa cũng chẳng mọc ra đóa hoa nào.”
“Phong Tử cậu ép tôi phải ác lên đúng không?”