CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 101

ăn được à?" Trịnh Nhân cợt nhả: "Đương nhiên rồi, người vừa xinh đẹp lại
vừa hiền lành như Đình Đình của chúng ta cũng đâu có dễ tìm..."

Quý Đường Đường không hề tức giận, cô nghĩ Đình Ngọc nói rất

đúng. Quay lại trên tầng, cô không bước vào phòng mình mà bước tới cửa
phòng Nhạc Phong, cửa đã đóng, giờ đã muộn, người chắc cũng đã ngủ rồi,
Quý Đường Đường đứng một lúc, theo cánh cửa trượt dần xuống, đầu gác
lên cửa, cố gắng không khóc thành tiếng, cánh cửa bằng gỗ quét sơn, lúc
đến gần, có thể ngửi thấy mùi nước sơn xưa cũ, còn có vài vệt sơn đọng
thành vết, cô nhìn nước mắt của mình từ trên mặt trượt đến cánh cửa, lại
theo vết sơn lăn xuống mặt đất, cô hoang mang nhớ lại hai mươi mấy năm
từng sống, đột nhiên cảm thấy, cuộc đời của mình tựa như một lối nhỏ
hoang vu, sở dĩ còn có thể gắng gượng đi từng bước cũng là bởi vì xa xa
còn có thể thấy lác đác vài đóa hoa hy vọng, nhưng mỗi lần lại gần, chỉ là
mới lại gần, thậm chí còn chưa vươn tay hái xuống, những đóa hoa ấy, liền
lần lượt tàn úa, mỗi lần, dường như trái tim đều tróc ra từng mảnh từng
mảnh, rớt xuống đất thành tro bụi. Dù sao cũng phải lưu lại một niệm
tưởng, lưu lại một người để có thể từ xa dõi nhìn, cho dù không thể ở bên
nhau, nhơ đến, trái tim vẫn còn được ấm áp. Quý Đường Đường khóc mệt,
tựa vào khung cửa chậm rãi đứng dậy, lúc xoay người, bỗng nhiên ngây
ngẩn.... Nhạc Phong không ở trong phòng, anh đang ở trong phòng cô, cửa
đã mở, anh vẫn lẳng lặng nhìn cô. Nhạc Phong hỏi cô: "Đường Đường, hơn
nửa đêm, em đã thu dọn hết đồ đạc, em định đi đâu?" Quý Đường Đường
cười nhẹ một tiếng, cô cũng không thể nói rõ biểu cảm trên mặt mình đến
cùng có giống như đang cười hay không, cô nhẹ giọng buông một câu:
"Nhạc Phong, chúng ta chia tay thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.