CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 120

Quý Đường Đường có chút vững dạ, cô có một thứ trực giác kỳ lạ, đây

không phải là phản phệ, mà là một loại cảm ứng

Đến lần thứ ba, cô không để mặc hiện tượng quỷ dị này tự biến mất,

cô giơ tay lên nhìn một chút, nhắm về phía cửa xe thoáng cào nhẹ vào
không khí.

Vài tiếng rẹt rẹt cực kỳ chói tai vang lên, năm vết cào rõ ràng, mỗi vệt

phải sâu đến vài li, vụn thủy tinh từ từ tróc ra, giống như hạt cát chảy
xuống.

Quý Đường Đường nhìn năm vết cào mà ngẩn ra, nếu như cô nhớ

không lầm, cô mới chỉ quờ nhẹ một chút thôi mà?

Trong xe rất tối, cô ngồi sững người trên ghế, hơi thở không khỏi dồn

dập, đầu óc có chút hỗn loạn, tựa hồ như đã suy nghĩ ra được điều gì đó,
đến khi muốn làm rõ thì lại giống như quấn phải một đống dây dợ, trái tim
đập liên hồi, môi ngày càng khô khốc, cuối cùng, cô cầm năm chiếc vuốt
quỷ bỏ vào trong túi quần, bước ra khỏi xe.

Gió lạnh thốc vào trong cổ, đầu óc có chút tỉnh táo hơn, bàn tay trái

cắm trong túi quần của cô siết chặt lấy năm chiếc vuốt quỷ, chờ đến lúc
lòng bàn tay lại nóng rực lên lần nữa, cô từ từ vươn tay ra, nhìn một lúc,
sau đó bước qua đầu xe, suy nghĩ một chút bèn lùi lại phía sau một bước,
rồi lại thêm một bước nữa.

Cô đứng cách đầu xe khoảng hai mươi bước, nhắm về phía mũi xe,

tung một cú cào thật mạnh.

Không thể nói rõ đó là thứ âm thanh thế nào, bén nhọn, nhưng lại cực

kỳ đè nén, trong bóng tối không thể nhìn rõ chi tiết, nhưng có thể nhìn thấy
hình dạng đại khái, đầu xe vốn đang nhô ra một khối, giờ đang vặn vẹo
theo một góc độ quái dị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.