CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 151

Cô nhìn thấy chính mình vẫn nằm trên giường, trán lấm tấm mồ hôi,

hơi thở dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt, vậy nhưng không hề tỉnh,
không tỉnh lại được. Da đầu Quý Đường Đường tê rần, cô đừng dậy lùi qua
một bên, lòng hoảng hốt, cô nghĩ đây cũng là mơ, tuy rằng cảm giác quá
mức chân thực - trước đây khi có oán khí chạm chuông, cảnh trong mơ của
cô cũng chân thực như đang diễn ra dưới ánh mặt trời.

Có điều, cô chưa từng quan sát chính mình trong mộng như thế này

bao giờ.

Xung quanh không có âm thanh gì, cô bước tới muốn nắm lấy tay

mình, lúc vươn tay chạm vào, bàn tay xuyên qua lòng bàn tay, dường như
thân thể cô giờ chỉ là không khí, suy nghĩ một lúc lại thấy hình như là hồn
rời khỏi xác, hồn phách đang đi lung tung, thân thể còn nằm ở đó - nếu đã
vậy, đừng nên rời xa thân thể của mình quá thì hơn.

Cô lại quay trở lại ngồi xuống, cảm giác ngồi bên cạnh khi "mình"

đang ngủ thật kỳ quái, bức tường bên cạnh có treo một chiếc đồng hổ cổ,
kim giây đang nhanh chóng quay, cô buồn chán đếm theo vòng quay kim
đồng hồ, lúc đếm đến sáu mươi, thấy kim phút thoáng nhích lên, cô mới bắt
đầu thấy tò mò kim đồng hòi di chuyển khi nào. Vậy nên cứ nhìn chằm
chằm không nhúc nhích, nhìn chán lại ngửa cổ thả lỏng, bỗng nhiên sửng
sốt....

Trên giường, khoảng không gần sát trần nhà, đang nhấp nhô một tầng

sương mù màu đen, cô ngồi dậy lùi lại xem, nhìn làn khói đen kia rồi lại
nhìn bản thân mình đang say ngủ, bỗng nhiên cảm giác như tầng sương đen
kia như đen quấn chặt lấy người nằm trên giường.

Sự phát hiện này khiến cho Quý Đường Đường sởn gai ốc, cô hồi

tưởng lại lúc mới bắt đầu cảm thấy không ổn, có một người, ôm một chiếc
hòm kiểu cũ, lên tầng ba...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.