CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 157

Thân thể Nhạc Phong cứng đờ, giọng nói cũng thay đổi, anh lặp lại:

"Ba của Miêu Miêu đang ở Cổ Thành?"

"Phải phải, may quá, lão Tần nói đến tỉnh thị giao lưu với anh em,

cũng không nói với tôi cụ thể là chỗ nào, giờ có ông ấy ở đó tôi cũng yên
tâm. Hai đứa ở đâu? Ba Miêu Miêu bảo muốn đón nó qua, chắc phải làm
phiền cậu Nhạc Phong một chút, đưa Miêu Miêu qua được không? Tôi
nghe nói Cổ Thành nhiều du khách qua lại, phức tạp lắm."

Tim Nhạc Phong đập dồn dập: "Bác gái, bác nhắn địa chỉ cho tôi đi,

tôi sẽ nhanh chóng đưa Miêu Miêu qua, cũng đỡ để mọi người phải lo lắng
thêm."

Mẹ của Miêu Miêu gửi Nhạc Phong địa chỉ, lúc gác điện thoại xuống,

trong lòng mừng rỡ vô cùng, nghĩ bụng: Thằng bé Nhạc Phong này thực ra
cũng đâu có tệ, còn biết nghĩ cho trưởng bối nữa, lúc trước sao lại nhất
quyết không đồng ý cho chúng nó chứ?

Bỏ điện thoại xuống, Nhạc Phong thở hắt ra một hơi, nhìn thời gian là

hơn mười giờ, mặc quần áo rồi đến sân sau tìm Miêu Miêu, người nhà họ
Tần quả nhiên đang ở Cổ Thành, tìm Quý Đường Đường như tìm kim nơi
đáy bể, tìm người nhà họ Tần thì dễ hơn, nếu như thực sự không tìm được
Đường Đường, xuống tay từ phía nhà họ Tần cũng được, dù sao giờ anh
vẫn chưa bại lộ, hỏi thăm hay thăm dò dấu hiệu tương đối dễ dàng.

Đến cửa phòng Miêu Miêu, vốn định vươn tay gõ cửa, tay vừa chạm

đến cửa đã rụt trở lại, dừng một chút, Nhạc Phong áp tai lên cánh cửa.

Quả nhiên không nghe nhầm, Miêu Miêu đang khóc, tiếng khóc đè

nén cực kỳ thương tâm, Nhạc Phong khó chịu, đứng ở cửa một lúc, cuối
cùng vẫn vươn tay gõ một cái.

Miêu Miêu ra mở cửa, trên mặt toàn nước mắt, nhìn Nhạc Phong

không nói một lời, Nhạc Phong rút khăn tay từ trong túi ra, đưa cho cô ta,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.