CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 331

liên lạc được, thời gian nghỉ phép cũng đã hết rồi, lãnh đạo của bọn họ
đang bực tức lắm,"

Một tiếng sấm vang lên, không biết có phải đánh vào cột điện hay

không, bên ngoài có tiếng lẹt xẹt, dường như còn mang theo mùi khoi, đèn
thoáng chốc tắt ngúm, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Thạch Gia Tín ơ một tiếng, vươn tay thử bật công tắc mấy lần, Nhạc

Phong bất động, trong đầu anh chỉ có một việc.

Miêu Miêu đã về, Tần Thủ Nghiệp sao còn chưa quay lại? Cả Tần Thủ

Thành nữa, bọn họ đi đâu?

....

Trận mưa này đến quá đột ngột, chớp mắt đã tối cả trời đất, trong năm

phút đồng hồ, trong ba chiếc xe đi đầu đã có một chiếc sa lầy, người ngồi
trên xe miễn cưỡng cầm ô lảo đảo đạp bùn chui xuống, gió lớn, ô cũng bị
thổi cho biến hình, gã chạy đến hàng ghế sau chiếc xe thứ hai, vươn tay gõ
lên cửa kính xe, cửa xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt âm trầm lạnh
lẽo của Tần Thủ Nghiệp.

"Bác cả," người kia nghiêng ô liều mạng chống đỡ, tránh cho gió to

hắt mưa vào trong xe, "Không dễ đi, đây là đường đất, vốn đã khó lái xe,
mưa xuống càng lầy lội, tốt nhất là chúng ta dừng lại một đêm, ngày mai
thuê máy kéo, đường sáng mai chắc toàn như đường cày, nghe người ta nói,
bình thường máy kéo đi cũng khó, dân ở đây toàn phải ngồi trên mô tơ.
Tình hình bây giờ không dễ xử lý chút nào, đội mưa bẩy xe lên phí sức
lắm..."

"Bẩy!"

Người nọ sửng sốt một chút, hoài nghi mình có phải đã nghe nhầm

hay không, còn đang định hỏi lại, cửa xe đã chậm rãi kéo lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.