CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 329

Bốp một tiếng, âm thanh đá đập lên mặt, người phụ nữ kia nhanh

chóng cúi đầu xuống, không dám ló mình ra nữa.

Thịnh Cẩm Như không buồn mở mắt, tựa như đã quen với chuyện này,

bà ta mệt mỏi nhìn từng gương mặt xung quanh: "Mọi người muốn hỏi gì,
hỏi đi."

Có người run rẩy lên tiếng: "Đó là con gái của dì Bình ư?"

"Ừ."

Câu hỏi tiếp theo lập tức được tung ra: "Vậy dì Bình cũng trở lại rồi

chứ?"

Thịnh Cẩm Như trầm mặc một lúc: "Bình tử đã chết ở bên ngoài rồi."

Sự yên lặng như trong dự đoán, hít một hơi khí lạnh, Thịnh Cẩm Như

cố gắng bỏ qua vẻ khiếp sợ trên từng gương mặt, thẫn thờ dùng giọng nói
khô khốc tiếp tục: "Năm đó Bình tử giết người bỏ trốn, các người nói ta
không truy cứu là bao che khuyết điểm, không công bằng, giờ ông trời đã
trừng phạt nó rồi, giết người thì đền mạn, cũng là báo ứng của nó."

"Cụ thể chết như thế nào, sau này phải hỏi Tiểu Hạ. Nhưng ta nghe

nói. cái chết của nó, có liên quan đến gã đàn ông đưa nó đi."

Thịnh Cẩm Như bỗng nhiên cười ré lên, bà ta cười một cách thái quá,

gần như không thở được, đến cả nước mắt cũng chảy ra mà vẫn cười, bà ta
vươn tay lau nước mắt, tựa như đang kể một chuyện cười về người khác:
"Các người biết không,gã kia, kẻ mà trước đây nó liều sống liều chết muốn
đi theo, thậm chí vì gã mà giết người, là họ Tần! Đó là người của Tần gia,
Tần gia đó Bình Tử, vì sao con không nghe lời mẹ, mắt con bị mù sao..."

Tiếng cười điên dại của Thịnh Cẩm Như biến thành tiếng khóc rống tê

tâm liệt phế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.