CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 327

một lúc vẫn không thấy rõ, bà ta cúi đầu dùng bàn tay nhăn nheo dụi mắt,
dụi dụi, bỗng nhiên vỗ thùm thụp xuống đất, giọng nói rất kích động:
"Thấy chưa, trước kia cứ đòi sống đòi chết muốn đi, muốn rời khỏi đây,
sống không nổi đúng không, phải quay về đúng không? Bên ngoài làm gi
có ai quan tâm đến sống chết của con, chỉ có ở đây, cho con ăn cho con
mặc, chết còn đem chôn!"

Quý Đường Đường có chút sợ, co rúm lại lui về phía sau một chút,

còn vươn tay túm lấy tay Thịnh Cẩm Như, mọi người ít nhiều đều nhận ra
được cô không được bình thường, nhưng chưa hề hé răng, chỉ có một bé gái
chừng bảy tám tuổi bỗng nhiên a một tiếng, chỉ về phía cô nói: "Là đồ ngốc
à?"

Sắc mặt Thịnh Cẩm Như sầm xuống, ánh mắt tựa như mũi dùi hung

dữ trừng qua, người phụ nữ đáp lời lúc trước phản ứng nhanh nhất, tát cô
bé kia một cái thật mạnh: "Lắm miệng!"

Theo tiếng khóc ấm ức của cô bé kia, trong đám người bắt đầu có

tiếng xì xào, Thịnh Cẩm Như dường như rất hài lòng với cách làm của
người phụ nữ kia, ra hiệu cho cô ta: "Đưa con bé vào Âm Nhãn đi, ngơ ngơ
ngẩn ngẩn, cũng đều do Tần gia hại, những người khác ở lại, ta có chuyện
muốn nói."

Âm trận tọa tại nơi cao nhất, cùng là dạng cửu cung ba nhân ba bằng

chín cái động nhỏ sâu chừng cánh tay, vừa đủ một người ngồi vào, mỗi một
vị trí sát rìa đều nối với một sợi dây đồng kéo dài đến đài tế ở trên cao, nhìn
lên theo hướng dây đồng, có thể nhìn thấy trên đỉnh cao hơn mười thước có
treo đủ loại chuông gió hình dạng khác nhau, người phụ nữ kia do dự một
chút, quay đầu hỏi Thịnh Cẩm Như: "Thái bà, bắt đầu từ Lộ linh trước ư?"

"Cô ở chi nào, bắt đầu từ chi đó trước đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.