CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 340

Nhạc Phong giận quá hóa cười: "Nói thì có lý đấy, nghe như tôi không

biết lý lẽ vậy ----- tôi vừa giao người cho các người ngày đâu tiên đã không
cho tôi gặp mặt, các người còn nắm lý lẽ phải không?"

Thịnh Cẩm Như mặt không thay đổi nhìn anh: "Tiểu Hạ đã không

khóc không nháo, cũng có nghĩa là nó không phản đối, nếu nó còn không ý
kiến, người ngoài như cậu lại làm loạn ở Thịnh gia này, đúng là có phần
thiếu sự dạy bảo của gia đình đi."

Lời này chọc đến chỗ đau của Nhạc Phong, đời này anh hận nhất kẻ

khác nói mình thiếu gia giáo hay ngấm ngầm nhục mạ cha mẹ mình, siết
chặt nắm nay, cuối cùng đành lấy đại cục làm trọng, đóng cửa rầm một
tiếng, tiếng vang cực lớn, mấy bà già đang làm việc bên trong đều giật
mình một cái, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía cánh cửa đã đóng.

Mơ hồ vang lên một tiếng rầm, chắc là đã đạp đổ luôn cái hàng rào

bên ngoài rồi.

Trở lại bên dưới, Thạch Gia Tín đã ngủ trước, trong thôn vốn hẻo

lánh, hơn nữa lại đang cúp điện, không có gì để tiêu khiển, hình như trừ
ngủ ra cũng chẳng có việc gì khác để làm ---- Nhạc Phong chạy vào phòng
anh ta, lật chăn lên, túm cổ áo xốc người lên: "Thạch Gia Tín, anh nói thật
cho tôi, Thịnh Cẩm Như có phải sẽ không trả Đường Đường lại cho tôi
nữa?"

Trong bóng tối, ánh mắt của Thạch Gia Tín rất sáng, nhưng anh ta

không nhìn Nhạc Phong mà chỉ nhìn chằm chằm lên ngọn đèn đã tắt trên
trần nhà, khóe miệng xẹt qua một tia cười quỷ dị: "Không đâu."

Ngực Nhạc Phong phập phồng kịch liệt, câu trả lời này không phải

điều anh muốn nghe, nhưng dường như đã nằm trong dự liệu ----- anh rã rời
buông tay, thân thể Thạch Gia Tín nảy trên chiếc đệm lò xò mấy cái, sau đó
dùng tay chống giường ngồi dậy, lục lọi lấy ở đủ đầu giường ra một bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.