CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 343

sẽ nhanh hơn độc hơn súng máy, anh còn chưa rờ đến cò súng đã toi mạng
rồi."

Nhạc Phong không nói gì, sau một lát, không biết là anh đang tự lẩm

bẩm hay là đang nói với Thạch Gia Tín: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ,
Đường Đường còn đang ở trong đó."

Thạch Gia Tín không trả lời mà đột nhiên nói ra một yêu cầu kỳ quái:

"Nhạc Phong, cho tôi điếu thuốc đi."

Châm thuốc, anh ta hít mạnh hai hơi rồi dừng, ngẩn ra nhìn đầu thuốc

bốc lên, khói thuốc phút chốc tụ lại: "Nhạc Phong, trước khi đi tôi đã hỏi
anh rồi, tôi đã bảo anh nghĩ cho kỹ, nghĩ rồi hãy quyết định, có lúc, chúng
ta không còn đường nào để lùi."

Nói xong, anh ta dụi tắt điếu thuốc, không hề sợ tàn thuốc làm bẩn ga

giường: "Có câu này chắc sẽ không xuôi tai, nhưng tôi vẫn phải nói, Nhạc
Phong, con đường anh chọn, phía trước tối đen, đen thui."

Toàn thân Nhạc Phong cứng đờ, trong nháy mắt, anh cảm thấy máu

trong huyết quản cũng đã ngừng chảy, da dẻ bốc lên khí lạnh, anh run lên
một cái, bỗng nhiên vươn tay túm lấy cánh tay Thạch Gia Tín: "Anh có
cách đúng không? Anh nghĩ cách gì đi, Đường Đường là một cô gái tốt, nể
mặt cô ấy đã giúp đỡ anh, anh hãy nghĩ ra cách gì đó đi."

Thạch Gia Tín nở nụ cười, giọng điệu vừa cổ quái lại vừa thê lương:

"Tôi đã giúp rồi, tôi đã nhắc nhở anh rồi Nhạc Phong. Có thể tiến vào động
đá vôi thì tôi đã sớm vào rồi, Tư Tư đang ở trong đó, tôi muốn tiến vào đó
hơn bất cứ kẻ nào."

Trái tim Nhạc Phong thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Bằng trực giác, anh biết Thạch Gia Tín không nói xạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.