CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 383

Sai rồi, dùng từ "mơ" này để hình dung dường như không thích hợp

cho lắm, giấc mơ là trái ngược với hiện thực, như thể có dấu hiệu chẳng
lành...

"Nhạc Phong, người nhà họ Tần đến, chạy đi!"

Âm thanh đột ngột vang lên khiến Nhạc Phong cả kinh, giọng nói bất

ngờ vọng tới, hơi thở gấp gáp, trời còn chưa sáng, dáng núi mơ hồ bao
quanh bốn phía, gió thổi qua, tán cây rung động, cành lá xào xạc, trừ âm
thanh đó là một mảng tĩnh lặng, âm thanh vừa rồi tựa như áo giác, lại giống
như đến từ thế giới bên kia.

Anh nhìn không thấy, tại đầu bên kia cánh rừng, Thạch Gia Tín lên

tiếng cảnh báo xong đã bị đám người họ Thạch ấn xuống đất bịt mồm lại,
có người tức giận hạ giọng quát anh ta: "Lão thái thái nhà họ Thịnh đã căn
dặn, hỏng chuyện mày không gánh nổi tội đâu."

Nhạc Phong chần chừ đi xuống, đi mãi đi mãi, anh cúi người, nhặt lên

một hòn đá không lớn không nhỏ.

Tiếng nói vừa rồi, nghe như là của Thạch Gia Tín.

Người của Tần gia? Tần gia đến Bát Vạn đại sơn ư? Không có lý nào.

Chạy gì đây? Là bảo anh chạy đi sao

Bên cạnh đột nhiên có tiếng động, một bóng đen từ trong rừng vọt ra,

Nhạc Phong nhận thấy liền nghiêng người tránh đi, một cước đạp cho tên
kia lảo đảo, tiếng gió phía sau lại vang lên, Nhạc Phong nhanh chóng
nghiêng đầu, bị kẻ kia vung một gậy đập trúng bả vai, đau đến mức quỳ rạp
xuống đất, vung tay cầm hòn đá đập tới, gã kia đau đớn kêu lên một tiếng,
hình như lùi lại chừng hai ba bước, trán Nhạc Phong đã túa mồ hôi, đang
định chống đất đứng dậy, bỗng nhiên bất động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.