CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 385

Sắc mặt Thịnh Cẩm Như rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều, cổ họng trượt

lên trượt xuống, chậm rãi gác tẩu thuốc lên mặt bàn, sau đó phát tay ra hiệu
cho bà lão kia ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Quý Đường Đường.

Quý Đường Đường vội vàng cúi đầu, giấu đi ánh vẻ nghi hoặc thấp

thỏm trong ánh mắt, Thịnh Cẩm Như chỉ coi như không nhìn thấy, nhẹ
nhàng nói: "Tiểu Hạ, theo bà ngoại vào động thôi."

Bà ta vươn tay ra, chậm rãi nắm lấy tay Quý Đường Đường, bàn tay

xương xẩu, thô ráp, không biết có phải do quá mức kích động nên có chút
run rẩy, kèm theo cả vẻ thận trọng dò xét, Quý Đường Đường đột nhiên
cảm thấy bà ta cũng thật tội nghiệp, nhìn mái đầu bạc phơ tang thương của
bà ta, lại nghĩ đến mẹ mình bao nhiêu năm qua cũng không ở bên cạnh làm
trọn đạo hiếu, trong lòng ít nhiều có chút mong muốn được bù đắp, cô nhẹ
nhàng nắm lại tay Thịnh Cẩm Như.

Thịnh Cẩm Như run lên một cái, trong cặp mắt vẩn đục nhanh chóng

phủ một tầng hơi nước, bà ta nói: "Bình Tử,... Tiểu Hạ, nào, đi theo bà
ngoại nào."

--------------------

Lần này không giống như lần trước, không bắt cô phải bịt mắt, làm gì

cũng không kiêng kị cô, trái lại còn giải thích cho cô suốt chặng đường.

----- "Tiểu Hạ, cơ quan cửa này là tính cửu cung ngầm mà ra, ngoại trừ

ta và vài người nữa, không có ai mở được, nếu như con muốn học, sau này
bà ngoại sẽ chỉ cho..."

----- "Bậc thang này, có một trăm chín mươi chín cấp, vố có thể tròn

trăm, nhưng con cũng biết đấy, người xưa làm việc kỵ đầy đặn, nước đầy
tắc tràn, trăng tròn tất khuyết, thiếu một bậc, để lại một bậc tưởng niệm, coi
như là để lại cho mình một khoảng đất để lui thân."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.