CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 449

Cứa đá khép lại, nước mắt dì Song tuôn như mưa, nắm chặt chiếc chìa

khóa trong tay, biết rõ trước mắt đã chẳng còn ai nhưng vẫn ra sức gật đầu,
miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu nói: "Dì biết rồi, Tiểu Hạ, cẩn thận
nhé, ngàn vạn lần phải cẩn thận đấy..."

--------------------

Quý Đường Đường chạy như điên xuống chân núi, Bát Vạn Đại sơn

vào đêm vô cùng yên tĩnh, gió thổi qua tai vù vù, bóng cây loang lổ lắc lư
tựa như có kẻ nào đó đang rình rập bên cạnh, đường xuống núi khó đi,
nhiều lần cô cảm thấy mình sắp ngã một cách thê thảm, vậy mà lảo đảo
mấy cái lại đứng vững, cũng không biết chạy bao lâu, cuối cùng cũng đến
cái thôn giữa núi.

Sáng sớm Nhạc Phong tiễn cô đi, dường như chỉ mới là chuyện vài

phút trước, mặt trời dâng lên hạ xuống, vậy mà cả thế giới của cô đã thay
đổi, Quý Đường Đường nén nước mắt lặng lẽ tiến về phía nhà của Thạch
Gia Tín, thử thăm dò vặn tay nắm cửa, vặn được hai cái, trong phòng đột
nhiên vọng đến tiếng của Thạch Gia Tín: "Ai?"

Đèn vụt sáng, Quý Đường Đường đứng sững lại, cũng không định

trốn, chỉ chốc lát sau cửa đã mở, Thạch Gia Tín hiển nhiên không ngờ tới là
cô nên có chút luống cuống, Quý Đường Đường nhìn anh ta, hỏi một câu:
"Nhạc Phong đâu?"

Cô kỳ thực cũng không trông chờ câu trả lời của anh ta, hỏi xong liền

đẩy anh ta ra bước vào trong, đến trước căn phòng Nhạc Phong đã từng ở,
biết rõ người không còn ở đó nhưng vẫn xốc chăn nhìn trên giường, sau đó
cúi người nhìn dưới giường, cuối cùng đến cả cái ngăn kéo nhỏ trên tủ đầu
giường cũng mở ra nhìn, như thể một người to lù lù thật sự có thể trốn
trong đó vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.