CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 450

Thạch Gia Tín đi theo vào, trầm mặc đứng cạnh cửa nhìn cô lục lọi,

Quý Đường Đường nhanh chóng mệt mỏi, cô ngồi sụp xuống dười, ngơ
ngác nhìn lỗ hổng bị vuốt quỷ tạo ra trên tường, lại hỏi một câu: "Nhạc
Phong đâu?"

"Người nhà họ Tần đưa anh ta đi rồi."

Quý Đường Đường che miệng, nước mắt tràn mi trào ra, ở sâu trong

lòng, cô kỳ thực vẫn còn ôm một tia hy vọng, hy vọng đám người trong
động nói vậy là liên thủ lại để gạt cô, muốn cho cô hết hy vọng, Thịnh gia
và Tần gia dù sao cũng đối đầu kia mà? Sao có thể nói hợp tác là hợp tác?

Câu nói của Thạch Gia Tín, thực sự đã khiến sợi dây hy vọng duy nhất

của cô đứt phựt.

Thạch Gia Tín bước qua ngồi xuống bên cạnh cô, rút khăn giấy ra đưa

cho cô: "Tiểu Hạ, cô đừng khóc nữa, tôi xin lỗi, chuyện này tôi thực sự
không biết, nếu tôi biết trước, nhất định tôi sẽ nhắc nhở Nhạc Phong, thực
tế lúc đó tôi cũng kêu lên nhưng bị kẻ khác bịt miệng mất... Tôi cũng không
tài nào ngủ được, cho nên cô vừa vặn cửa một lần tôi đã biết..."

Quý Đường Đường nhìn Thạch Gia Tín qua đôi mắt mông lung đẫm

lệ, lúc này, trực giác cho cô biết Thạch Gia Tín không nói dối, gương mặt
anh ta có vài chỗ rách da, có lẽ là lúc đó bị người ta xô ngã.

"Nhạc Phong bị đưa đi được bao lâu rồi?"

"Một ngày, sáng sớm đưa cô đi xong, vừa xuống dưới đã bị Tần gia

gài bẫy."

"Anh ấy ổn không?"

Thạch Gia Tín không nói lời nào, Quý Đường Đường sợ hãi, cô túm

lấy cánh tay Thạch Gia Tín, nức nở cầu xin anh ta: "Anh nói thật với tôi đi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.