CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 504

ăn, đũa, tuy đều là vật nhỏ nhưng bị cô quăng như vậy cũng đau, hơn nữa
Miêu Miêu không tránh được, né mấy lần vẫn bị ăn đập, ngực vừa hận vừa
oán, đến cuối cũng chẳng buồn quan tâm, thét lên: "Có bản lĩnh cô đánh
chết tôi cho xong, cô hại tôi còn chưa đủ à, tôi hận cô, hận cô chết đi
được..."

Quý Đường Đường sửng sốt một chút, không tiếp tục ném thứ này thứ

kia qua nữa, Miêu Miêu khóc òa lên, bất chấp tất cả: "Nhạc Phong đi rồi,
cha tôi cũng tàn tật, nếu như không phải do cô, làm sao tôi lại ra nông nỗi
này? Rốt cuộc là cô từ đâu tới, vì sao cứ bám riết lấy tôi không buông? Tôi
đâu có đắc tội cô. Cô cướp mất Nhạc Phong, tôi có nói gì không? Các
người lái xe làm cha tôi bị thương, tôi có dám riets không tha không, cô
còn đuổi tới tận nhà, đánh tôi, đe dọa cha tôi, tôi hận sao cô không chết đi!
Nhạc Phong sao có thể thích một người như cô, cô chỉ biết giả bộ tốt đẹp
hiền lành trước mặt anh ấy thôi, có giỏi cô đánh tôi trước mặt anh ấy đi, cô
dám không, hả, cô có dám không?!"

Rẹt một tiếng, Miêu Miêu còn định nói tiếp, đã bị băng dính dính

miệng lại, lần này dán miệng thôi chưa đủ, Quý Đường Đường còn nâng
đầu cô ta lên, quấn quanh hai vòng, có một vòng còn quấn qua mũi cô ta,
Miêu Miêu suýt nghẹt thở.

Miêu Miêu căm hận khôn xiết, nhìn chòng chọc Quý Đường Đường,

Quý Đường Đường vỗ vỗ mặt cô ta, không nặng không nhẹ: "Khóc ai
chẳng biết, khóc lóc om sòm ai mà chẳng biết? Có bản lĩnh cô cứ khóc đi
gào đi, để xem có phải cứ để cô khóc một trận thì bất cứ chuyện gì cũng
được toại nguyện không."

Lúc ra đến cửa, Diêu Lan đã gần bò tới nơi, tay chân bà ta bị trói, cũng

không biết mất bao nhiêu sức lực mới bò được đến đây, Qúy Đường Đường
nhìn bà ta một cái, mặt không thay đổi bước qua người bà ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.