CHUÔNG GIÓ QUYỂN 5 - VĨ NGƯ - Trang 120

Sóng khí nóng rực lao vào trong động, ngột ngạt, tối tăm cùng ngăn

trở phủ lên đầu, Quý Đường Đường gần như ngất đi ngay lập tức.

Khi tỉnh lại, tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay, vụ nổ mạnh

đã tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất, mà sóng khí mạnh mẽ lại lấp kín
cửa động lại, Quý Đường Đường lẳng lặng nằm xuống, cô cảm thấy kì lạ:
Ở dưới này không có không khí, tại sao cô không chết?

Một giây sau cô liền hiểu rõ: Sau chuyện Đôn Hoàng, cô đã có thể hít

thở bình thường ở dưới đất, sắp xếp của ông trời thật khéo léo, vuốt quỷ
Tần gia và dị năng đổi lấy tính mạng gần như bị mất đi của cô, vào thời
khắc cuối cùng liên thủ đẩy cô đến ánh sáng của cuộc sống.

Nhưng có thể làm gì đây, lần trước có Nhạc Phong cứu cô ra ngoài,

còn lần này, người đó đã bị chôn ở nơi sâu hơn tối hơn so với cô, vĩnh viễn
không tỉnh lại.

Nước mắt của Quý Đường Đường từ từ chảy xuống, khi bình tĩnh lại,

cô vậy mà có thể nghe thấy tiếng người truyền đến từ trên mặt đất, bên trên
nhất định có rất nhiều người, là cảnh sát ư? Có giống như trên TV đeo găng
tay trắng, bận rộn kéo hàng rào canh gác hiện trường phạm tội không?

Cô mê man nghĩ, lại mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, lần nữa tỉnh dậy là do

bị đói, khi con người đói đến mức váng đầu, sẽ chỉ còn lại phản ứng bản
năng cơ bản nhất, cô dùng vuốt quỷ một lần nữa.

Dù sao cũng không thể gặm đất cho đỡ đói được, cô muốn ăn.

Cô đào rất lâu rất lâu, đào đến khi gặp phải rễ cây mọc thành chùm

đâm sâu dưới lòng đất, cô nhớ là xung quanh tiểu khu có một hàng cây
xanh, như vậy rất thích hợp, so ra thì vẫn kín đáo hơn là đột nhiên ló đầu ra
giữa đường lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.