CHUÔNG GIÓ QUYỂN 5 - VĨ NGƯ - Trang 24

Nhạc Phong khó hiểu nhìn anh ta, Thạch Gia Tín lại bước thêm hai

bước, giống như đang tìm một vị trí, cuối cùng do dự dừng lại, chỉ vào
đằng trước nói: "Tôi nghĩ nên để anh biết... Lúc đó tôi đưa Tiểu Hạ đến đây
trước, cô ấy mượn di động gọi điện cho Tần Thủ Thành, rồi đứng đó, sau
đó quỳ xuống dập đầu với ông ta, cầu xin ông ta nhất định phải cứu anh, tôi
kéo không nổi..."

Nhạc Phong lúc đó liền không tài nào kiềm nổi, đoạn đường đến Bát

Vạn đại sơn này, anh vẫn cảm thấy rất bình thường, không quá khích, có lẽ
thực sự đã quá lâu, đau khổ đến mấy cũng phai nhạt, nhưng giờ anh mới
biết chỉ là vết thương chưa cạy vảy, khi thực sự chọc phải chỗ đau, máu vẫn
cứ không ngừng tuôn.

Chân anh mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất không đứng dậy nổi, khoảnh

đất xung quanh đã phủ xi măng bằng phẳng, mấy lần muốn vươn tay chạm
vào, lại như chạm phải sắt nung mà run rẩy rút lại, Thạch Gia Tín nói:
"Nhạc Phong, nếu anh muốn khóc thì cứ khóc một lần cho thỏa đi, tôi
không cười anh đâu."

Nhạc Phong không muốn khóc, nhưng nước mắt không hiểu sao vẫn

rơi xuống, tầm mắt anh cứ mơ hồ như vậy, nói rất nhiều với Thạch Gia Tín,
không chút rõ ràng, chính bản thân cũng không nhớ mình nói gì, nhưng có
một đoạn anh nhớ rất kỹ, từng từ một: "Mao Ca vẫn gọi điện cho tôi, nói
rằng đã lâu như vậy rồi, nên để nó thành quá khứ, phải nhìn về phía trước
mới có thể quên đi được, anh bảo tôi quên thế nào đây, hả? Quên thế nào?
Đời này tôi sẽ chẳng thể tìm được người thứ hai nào chịu vì tôi mà quỳ
xuống, vì tôi mà chết, tôi nhớ đến cô ấy thì có gì sai ư?"

...

Cuối cùng, là Vưu Tư đến, cô đợi ở trong xe lâu quá nên tự mình

xuống tìm, Vưu Tư đứng bên cạnh Nhạc Phong một lúc, sau đó vươn tay
nhẹ nhàng đặt lên vai anh, nói: "Nhạc Phong, chúng ta về đi thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.