CHUÔNG GIÓ QUYỂN 5 - VĨ NGƯ - Trang 28

rồi, không phải con không biết, lần này là tốt lắm rồi, mấy năm trước năm
nào cũng đập bát đập chén..."

Nhạc Phong cười cười nói: "Cháu biết."

Nói xong, lại cúi đầu ăn sủi cảo, nhạt thếch, cảm giác mình thật uể oải,

lại cảm thấy đáng đời: Tìm cả thế giới chỉ mong thấy được một nơi ấm áp,
hiển nhiên là tự mình đa tình, tại sao mình có thể ấu trĩ đến vậy, bao nhiêu
năm đối chọi lạnh lùng, giờ muốn hoa hoãn, gọi một tiếng mẹ là xong ư?

Anh lấy phong bao lì xì đưa cho dì Triệu: "Dì, dì giúp cháu để ý hơn

nhé, cháu đi đây."

Dì Triệu ngạc nhiên: "Vừa mới về mà... không ngủ lại à?"

"Không được, Khiết Du... mời cháu qua ăn cơm, cháu đã đồng ý rồi."

Dì Triệu không còn cách nào khác, mải mê căn dặn tiễn anh đi, sau đó

quay về nhanh chóng vào buồng trong xem tình hình Kim Mai Phượng, bà
ta ngồi dưới đất, tựa vào mép giường đờ ra, dì Triệu nhanh chóng đỡ bà ta
dậy: "Chị, đang giữa mùa đông chị ngồi dưới đất không thấy lạnh à."

Kim Mai Phượng không đứng dậy, run rẩy nắm lấy tay dì Triệu, vừa

mở miệng đã rưng rưng: "Tiểu Triệu, Phong tử vừa gọi tôi là mẹ đấy, dì
nghe thấy không?"

Dì Triệu nghe bà ta nói vậy, khóe mắt chợt ướt: "Em có nghe thấy, em

đã nói với chị rồi mà, đừng gây với Phong tử nữa, dù sao cũng là máu thịt
trên người mình mà ra cả đúng không? Phong tử nó lớn rồi, hiểu biết rồi, sẽ
không gắt gỏng như hồi xưa nữa."

Nước mắt Kim Mai Phượng chậm rãi chảy qua gương mặt đã bị lửa

thiêu sần sùi: "Tôi biết Phong tử nó hận tôi lắm, bao nhiêu năm qua rồi, tôi
biết nó hận tôi, nhưng thực sự tôi không cố ý, lúc đó tôi đã luống cuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.