CHUÔNG GIÓ QUYỂN 5 - VĨ NGƯ - Trang 52

"Kiều Manh cũng là bạn của em, anh nói xằng nói bậy với cô ấy như

vậy, anh có để ý đến mặt mũi của em không? Người ta lại tưởng em giới
thiệu người không đáng tin cho cô ấy, sau này em còn gặp cô ấy chứ!"

Khiết Du vừa khóc, Nhạc Phong liền không có cách nào nổi nóng tiếp,

ngẫm lại lại thấy Khiết Du nói cũng có lý, anh làm mọi chuyện rối tung lên
như vậy, cô ấy rất khó giải quyết, Phương Trình bước qua dỗ dành Khiết
Du, vừa an ủi vừa ra sức nháy mắt phất tay với Nhạc Phong, ý tứ là: Đi đi,
anh mau đi nhanh lên.

--------------------

Nhạc Phong không biết mình đã lái xe về nhà như thế nào, anh gửi

cho Khiết Du một tin nhắn xin lỗi, cô không hề hồi đáp. về đến nhà, Nhạc
Phong rửa mặt qua loa, sau đó ngã xuống giường.

Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, khóe mắt bất tri bất giác đã phiếm

ướt, nghĩ lại mấy ngày ngắn ngủn chẳng ra gì vừa qua, gặp trắc trở ở nhà
mẹ mình, trở mặt với Cửu Điều, nổi nóng với Mao Ca, hiện giờ, thậm chí
cả Khiết Du cũng bị anh quấy rầy.

Một kẻ cô đơn thực sự, có chết trong căn phòng trống trơn này chắc

cũng không ai biết.

Nhạc Phong bật cười, cười mãi cười mãi, anh kéo cả chiếc chăn qua,

ghì chặt vào trong lòng.

Tại sao Đường Đường lại thích ôm chăn đến như vậy, lúc trước anh

vẫn không hiểu lắm, giờ thì đã thông suốt.

Có một thứ đau đớn khiến cho người ta cảm thấy giữa từng khớp

xương, từng thớ thịt đều trống rỗng, bắt buộc phải tìm thứ gì đó để khỏa
lấp, để lấp đầy, cho dù là giả dối cũng có sự ấm áp và đầy đủ của giả dối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.