CHUÔNG GIÓ QUYỂN 5 - VĨ NGƯ - Trang 73

Giọng điệu Phật sống Tang Châu rất ôn hòa: "Lạp Mỗ, cô là người

Hán, cô không nhớ người ở quê hương sao? Cô có thể trở về thăm bọn họ,
tĩnh dưỡng một thời gian, nếu thật sự nhớ Đa Mã, lại quay về."

Viền mắt Lạp Mỗ dần đỏ lên, ngừng lại một lúc, cô mới nói: "Chỉ còn

lại một mình tôi, trong nhà không có ai, tôi không muốn trở về, tôi không
muốn gặp người Hán."

Nói xong, cô lại không để ý tới Phật sống Tang Châu, một mình lui

đến đầu giường, đem chăn ở bên cạnh kéo vào trong lòng, kéo một hồi liền
khóc nức nở, Ương Tông nói: "Lạp Mỗ không nhớ ra, nhưng cô ấy lại
không muốn quay về, sư phụ, chẳng phải người nói mỗi người đều có
chuyện cũ muốn giấu kín sao, nếu như cô ấy không muốn nói ra, Phật cũng
không hi vọng chúng ta truy hỏi. Có thể là cô ấy ở Hán địa thật sự không có
bạn bè."

Phật sống Tang Châu nhếch môi không lên tiếng.

Lần đầu tiên gặp Lạp Mỗ, khoảng chừng là một năm trước đây, lúc ấy

có một chiếc xe chở vật liệu xây dựng đến Ali đi qua chùa Tang Trát, để cô
xuống xe, cô không có hành lí, tinh thần rất xấu, ở nơi Tang Trát hầu như
không có người Hán cư trú này trông vô cùng nổi bật, cô hỏi dân địa
phương một số chuyện, dân Tạng nghe không hiểu, họ bảo cô đến chùa tìm
Lạt Ma biết tiếng Hán hỏi xem, khi đó cô nhìn thấy Ương Tông, câu hỏi
đầu tiên là: "Tôi nghe nói Tạng Bắc là khu không người, hàng năm không
có người ở, có phải là từ Tang Trát đi về phía tây không?"

Ương Tông hỏi cô: "Cô là du khách à?"

Cô nói: "Không phải, tôi muốn ở lại."

Ương Tông cảm thấy cô rất kì quái, đành phải tới tìm sư phụ, Phật

sống Tang Châu nhìn người là có thể nhìn ra được rất nhiều thứ mà người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.