CHUYẾN BAY FRANKFURT - Trang 102

Và lúc này Stafford mới để ý thấy trên bao lơn bố trí trên cao, men theo bốn
bức tường của phòng ăn, cả một dàn nhạc đang chơi đệm cho tiếng hát bên
dưới. Đội cận vệ đứng thành hai hàng rào danh dự hai bên cửa phòng ăn.
Nhưng lần này không phải để tôn vinh bà công tước già chủ nhân lâu dài mà
tôn vinh một người nào đó mới đến. Còn bà cụ vẫn ngồi thản nhiên trên “ngai
vàng”.

Khi dàn nhạc bắt đầu chuyển sang chơi câu nhạc chủ đề của vở nhạc kịch
Ziegfried, thì anh ta bước vào, dáng điệu hết sức oai vệ, giữa hai hàng rào
danh dự của đội cận vệ. Stafford chưa bao giờ nhìn thấy một thanh niên đẹp
đến thế: cao lớn, tóc vàng óng, mắt xanh biếc, vóc người cực kỳ cân đối. Anh
ta như thể bước ra từ thế giới của truyện thần thoại, cổ tích, và là sự thể hiện
của “người hùng”, vừa đẹp vừa khỏe, đầy tự tin và kiêu hãnh đến mức có thể
gọi là ngạo mạn.

Khi đến trước mặt bà công tước già, anh ta dừng lại, quỳ một đầu gối xuống
thảm, cúi hôn bàn tay bà cụ vừa chìa ra. Sau đó, anh ta đứng lên, giơ cánh,
tay theo kiểu Quốc Xã, hét:

- Heil!

Tiếp đó anh ta đưa mắt nhìn xung quanh có vẻ nhận ra Renata, nhưng dừng
mắt lại phía Stafford. Chàng nhân viên ngoại giao Anh Quốc thầm tự nhủ:
phải hết sức thận trọng. Chàng thấy bây giờ chàng phải đóng cái vai kịch
người ta đã căn dặn chàng. Nhưng trong đáy lòng, Stafford vẫn chưa xác định
rõ, cụ thể đó là vai gì?

Người hùng tóc vàng nói:

- Ra tối nay chúng ta có khách mới?

Rồi nở nụ cười ngạo mạn, kiểu của một con người cảm thấy mình ưu việt hơn
hẳn mọi người khác, anh ta nói thêm:

- Xin chào hai vị!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.