CHUYẾN BAY FRANKFURT - Trang 13

- Cô định nói rằng cô có nhiều nét giống tôi phải không? Nhưng điều đó
không đánh lừa được ai đâu.

- Tôi biết, nhưng chuyện đó không quan trọng. Ông thấy đấy, tôi mặc quần,
còn ông thì suốt trong chuyến đi này ông luôn trùm mũ che mặt. Bây giờ tôi
chỉ cần cắt món tóc dài của tôi; gói nó vào một tờ giấy rồi quăng đi, sau đó
tôi mặc tấm măng-tô của ông vào... Chỉ cần trong chuyến bay này không
hành khách nào quen biết ông là tôi có thể dễ dàng đội lốt ông đáp chuyến
bay sắp tới đi London. Lúc xuất trình hộ chiếu, tôi sẽ thả mũ mán xuống che
mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, cái mũi và cái miệng. Đến London, tôi sẽ có cách
rời khỏi sân bay mà không gặp nguy hiểm gì, bởi không ai biết tôi đáp
chuyến bay này. Tôi chỉ việc đi lẫn vào đám đông hành khách, thế là xong.

- Còn tôi thì sẽ ra sao?

- Tôi xin đề xuất một cách, nếu ông có đủ can đảm để thực hiện.

- Cô cứ thử nói ra xem sao. Tôi luôn thích nghe những điều người khác đề
xuất.

- Ông tạm tránh đi đâu một lát, thí dụ ra mua thứ gì đó, tờ báo chẳng hạn,
nhưng để lại áo măng-tô trên cái ghế này. Trong lúc đó tôi bỏ một chút thuốc
ngủ vào cốc bia. Khi quay lại, ông uống nốt cốc bia đó, rồi ra ngồi ở một đầu
ghế và ông sẽ ngủ một giấc dài.

- Sau đó?

- Ông thành nạn nhân của một vụ ăn cắp có sử dụng thuốc mê. Khi tỉnh lại,
ông đến gặp nhà chức trách khai báo. Và ông có thể chứng minh được căn
cước của ông không khó khăn gì.

- Vậy là cô đã biết tôi là ai? Ai đã cho cô biết?

- Hiện giờ thì tôi chưa biết, vì tôi chưa xem hộ chiếu của ông. Tôi hoàn toàn
chưa biết ông là ai.

- Nhưng vừa rồi cô bảo tôi có thể chứng minh căn cước của tôi không khó
khăn gì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.