CHUYẾN BAY FRANKFURT - Trang 171

- Chắc bà chưa quên một người bạn thuở trẻ khác: Robert Shoreham?

- Robbie [1] Shoreham ấy à? Quên sao được? Robbie thuộc loại người tôi
không thể quên được.

- Có phải bà hay được mọi người tin cậy, bộc lộ cả nhiều điều thầm kín của
họ phải không nhỉ? Ngay bản thân tôi, tôi cũng tâm sự với bà khá nhiều điều
bí mật của tôi...

- Chính tôi cũng không hiểu tại sao ông lại kể những thứ đó ra với tôi, bởi tôi
đâu có hiểu ý nghĩa của chúng. Còn với Robbie thì tình trạng còn khó khăn
hơn.

- Tôi muốn hỏi bà, hồi Shoreham còn chưa đến nỗi nào, anh ta có tâm sự với
bà về một thứ gọi là “Kế hoạch B” không?

Bà cụ Matilde suy nghĩ vài giây rồi nói:

- Kế hoạch B... Có đấy, tôi nhớ ra rồi. Chuyện ấy Robbie kể với tôi từ lâu lắm
rồi. Có một thời anh ta say sưa với cái kế hoạch ấy lắm. Đến mức thỉnh
thoảng tôi lại hỏi anh ta: “Kế hoạch B đến đâu rồi?”

- Bà kể tỉ mỉ hơn cho tôi nghe được không?

- Lần đầu tiên Robbie nói đến nó là sau khi anh ấy kể về một ca mổ não con
người. Ông biết không, những người mắc chứng trầm cảm, luôn bị ý nghĩ tự
tử ám ảnh, sau khi mổ xong bỗng trở thành yêu đời. Mọi ý nghĩ bi quan, mọi
lo lắng tan biến sạch và họ chuyển thành vui tươi, hồ hởi. Thậm chí đôi khi
họ tự tin đến mức không còn biết sợ nguy hiểm nữa. Tôi kể có lẽ chưa đúng
với sự diễn biến đó trong bộ não con người đâu, nhưng chắc nghe thế là ông
đã hiểu vấn đề rồi. Robbie còn thổ lộ với tôi rằng trong khi thực hiện dự án,
có lẽ anh ta gặp đúng sự rắc rối như thế.

- Shoreham có kể cụ thể với bà cái rắc rối ấy là gì không?

Bà Matilde nói một cách bất ngờ:

- Một lần Robbie bảo, chính tôi đã gợi cho anh ấy cái ý tưởng kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.