CHUYẾN BAY FRANKFURT - Trang 51

- Cháu có nhớ cả tên nhân vật ấy.

Bà cụ Matilde thở dài:

- Đến nay bà nhớ lại, vẫn còn thấy, cuốn tiểu thuyết ấy vô cùng thơ mộng.

Stafford cười với bà cụ:

- Bà vẫn còn đa cảm lắm.

- Cháu nói đúng! Con gái thời nay không biết cách rung động. Chúng say mê
nghe người ta gảy đàn ghi ta hoặc hò hét một bài hát, nhưng chúng không
biết xúc động. Còn hồi ấy, bà không chỉ thầm yêu Rudolf Rassendyll mà bà
còn thầm yêu một nhân vật khác, giống hệt anh ta.

- Ôi, cháu nhớ ra rồi: Vua xứ Ruritania! Rudolf yêu công chúa Flavia, người
đã đính ước chính thức với Vua xứ Ruritania. Đúng thế không ạ?

Bà cụ Matilde lại thở dài, mơ màng nói:

- Đúng thế. Rudolf có mái tóc màu hung, thừa hưởng của một trong số các bà
tổ của chàng, nữ công tước Amella. Và trong cuốn truyện, có một đoạn tả
Rudolf ngắm bức chân dung của nữ công tước kia. Ban nãy, lúc cháu rời khỏi
đây bước trên thang gác để ngắm bức chân dung kia, bà có cảm giác cháu y
hệt chàng Rudolf. Rồi bà còn nhận thấy cháu phát hiện ra bức chân dung ấy
giống một cô nào đó.

- Tại sao bà lại cho rằng bức chân dung làm cháu nghĩ đến một cô nào đó?

- Cháu nên biết rằng phụ nữ rất dễ đoán ra động cơ thúc đẩy hành vi của nam
giới. Trong trường hợp của cháu, động cơ đó là lòng ham thích mạo hiểm.
Nhưng bà nghĩ rằng cháu sẽ không chịu lộ ra điều gì với bà đâu.

- Cháu chẳng có điều gì để kể ra với bà cả.

- Cháu nói dối rất khéo, Stafford. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Một
hôm nào đó cháu sẽ dẫn cô ta đến gặp bà. Đó là điều bà ước mong nhiều nhất
trước khi các bác sĩ giết chết bà bằng một thứ kháng sinh mới phát minh nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.