CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 117

Sau đó ông lôi một cái gì đó giấu ở trong chăn và giúi vào tay tôi. Đó là một

chiếc máy ảnh có cả đèn chớp. Ông bảo:

- Cháu hãy chụp một kiểu ảnh để họ thấy là đúng. Nếu cháu mang được tấm

ảnh đó tới đây thì nhất định họ phải thả ông ra.

Hai con mắt ông chớp lia lịa. Tôi chẳng hiểu ông nói gì cả. Tôi hỏi ông:

- Cháu phải chụp ảnh gì hả ông?

- Con rồng. Cháu phải chụp con rồng trong hệ thống cống thoát nước thải.

Ông chưa bao giờ kể cho cháu biết về chuyện đó vì ông không muốn làm cháu
sợ. Nhưng bây giờ cháu là nguồn hy vọng duy nhất của ông. Ngay cả mẹ cháu
cũng tin là ông bị điên. Vì thế mẹ cháu không chịu tin vào chuyện con rồng. Chả
ai tin ông cả, cháu ạ.

Từ ngoài hành lang vang lên một giọng chua loét:

- Rồng, làm gì có chuyện đó!

Đúng là giọng cô y tá Gribble, té ra cô ấy nghe lỏm ông cháu tôi chuyện trò.

Tôi chẳng biết phải trả lời ông như thế nào. Có lẽ đúng là ông ngoại tội nghiệp
của tôi bị bệnh mất trí thật. Ông tin rằng có rồng thật. Tôi nghĩ, có lẽ tốt nhất là
cứ coi như chuyện con rồng là có thật. Tôi thầm thì hỏi ông:

- Ông ơi, thế con rồng ấy ở đâu?

Ông liếc mắt nhìn ra cửa rồi nói sẽ:

- Kênh tiêu nước thải, ở Donovan ấy. Ngay phía sau khu vườn của ông. Đó

là một con quái vật có răng xanh lè và hai con mắt đỏ như than hồng. Nó có vẩy,
cánh và đuôi màu đen. Với cái đuôi đó nó có thể quật chết tất cả, hơi thở của nó
hôi thối nồng nặc. Tôi thầm thì hỏi ông:

- Thế ông trông thấy nó à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.