CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 154

vệ sinh. Gần đây có công viên. Ông chạy vội trên bãi cỏ ướt át tới một chỗ cây
cối khá rậm rạp. Trời đã nhá nhem tối. Nhà vệ sinh ở chỗ nào nhỉ? Rõ ràng gần
đây có nhà vệ sinh cơ mà! ô, kia rồi, sau rặng cây là một ngôi nhà xây bằng đá
tảng, trông chẳng khác gì nhà tù. Ông Simpkin nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là
5 giờ. Ông nhìn thấy tấm biển với dòng chữ: "Nam" và chạy vội vào. Trên tường
đầy những dòng chữ nguệch ngoạc. Thông thường đó là những dòng chữ với nội
dung tục tĩu, thô thiển. Ông Simpkin tìm cách không để mắt tới những dòng chữ
dơ bẩn đó. Nhưng ông không làm nổi, ngay trên đầu ông có dòng chữ: 1. Ngôi
nhà này sẽ đóng cửa lúc năm giờ. Lúc đó có tiếng loảng xoảng khá to, sau đó là
tiếng bấm khóa. Mới đầu ông Simpkin cũng chưa có phản ứng gì. Sau đó ông
mới giật mình, ai đó đã khóa cổng. Ông chạy vội chạy vàng ra chỗ cổng sắt. Một
dây xích cuộn mấy vòng với một cái khóa to tướng. Cổng đã bị khóa. Ông kêu
lên khe khẽ:

- Còn tôi ở trong này mà!

Ông Simpkin thấy ngượng không dám gọi to. Ông nghe rõ tiếng bước chân

mỗi lúc một xa, ông hớt hải rụt rè nói:

- Xin lỗi các vị, còn tôi ở trong này mà!

Tiếng chân xa dần rồi tắt hẳn. Không có tiếng trả lời. Ông Simpkin bị nhốt

một mình trơ trọi trong nhà vệ sinh công cộng vào một đêm lạnh giá và ướt át.
Ông lại lấy hết sức can đảm hét to:

- Cứu tôi với, cứu tôi với!

Khu công viên chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Nhà vệ sinh im phăng phắc.

Ông nhìn lên trần chỉ thấy một ngọn đèn nhỏ le lói. Không có lối thoát. Ông đã bị
nhốt trong nhà xí.

4

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.