CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 60

- Đứng lại, đứng lại.

Cuối cùng bà ta trượt chân còn tôi thì chạy bán sống bán chết về phía

cái cần cẩu. Tôi ngước mắt nhìn lên, chân tay run lẩy bẩy. Tôi cảm thấy đầu mình
như một quả bóng buộc vào một đầu dây. Tôi không muốn leo lên cái cần cẩu
một tý nào, nhưng cái rôbốt đã ra lệnh cho tôi. Tôi đặt chân lên dóng thang đầu
tiên và bắt đầu leo dần từng bước một. Tôi ngước mắt nhìn mây, nhìn trời và tự
nhủ lúc này chớ có nhìn xuống dưới!

6

Thế là tôi lơ lửng giữa trời. Tôi lên đến giữa cái thang thì đứng chết dí ở

đó. Tôi sợ thót tim nên không thể tiếp tục leo được nữa. Mà tôi lại càng sợ hơn
nếu phải leo xuống. Đám người đứng ở dưới lố nhố như những cái đầu đinh
ghim. Tôi đứng ở đây cũng đã khá lâu, hai bàn tay tôi như bị liệt, chân cứng đơ
đơ không còn một chút cảm giác gì nữa. Tôi phải làm ngay một cái gì đó nếu
không nhất định tôi sẽ bị rơi xuống đất như những con bướm rơi, từ những cái lY
xuống. Chỉ có điều sẽ không có ai đỡ tôi dậy và đặt tôi vào chỗ cũ. Bây giờ có ai
đó đang leo bậc thang đi lên. Tôi không nhận ra người đó là ai vì xa quá, nhưng
tôi có cảm giác người đó là bố tôi. ại, nếu như chẳng may bố bị ngã thì lỗi là do
tôi. Tôi không biết mình phải làm gì. Tôi sờ soạng tìm cái rôbốt và rút mũi nó.
Tôi giương mắt nhìn những con mắt rôbốt. Nhưng chúng đứng im thin thít. Tôi
kêu lên:

- Trời ơi, sao lại thế này!

Tôi từ từ leo xuống từng bậc một mặc dù biết rằng việc này rất nguy

hiểm. Cuối cùng tôi cũng xuống được tới mặt đất. Bố và mẹ ôm chầm lấy tôi.
Các cụ già reo hò sung sướng, bác Fred nhìn tôi mỉm cười. Mấy người cảnh sát
có vẻ bực bội lắm. Một người nói:

- Nó làm như vậy có khác nào tự tử hoặc làm người khác bị thương!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.