CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 87

lượn là là qua căn phòng và rơi xuống trước mặt tôi. Tôi kêu lên se sẽ và vội vã
giật chiếc khăn tay. Nó như cố cưỡng lại ở trong bàn tay tôi, còn tôi thì vo viên
cái khăn và vứt tọt xuống đất. Cái khăn nhảy chồm lên mũi tôi và ở lì luôn tại chỗ
đó. Tôi nghe thấy có tiếng động nên vội kêu lên "bố ơi!" nhưng không thấy bố
đâu cả. Một cái vỏ hộp đựng cá lăn lông lốc tới chỗ tôi rồi bám chặt vào chân
phải tôi. Tôi giật nó ra và quẳng mạnh vào góc nhà, nó nằm ở đó chừng nửa giây
rồi lao như bay tới chỗ cũ của nó ở chân tôi. Tôi giụi mắt. Thật là điên rồ, lúc đầu
chiếc khăn tay bằng giấy, giờ đến lượt vỏ hộp cá. Những thứ của nợ đó bám chặt
lấy tôi. Tại sao lại như thế này, tôi không tài nào hiểu nổi. Tôi vò đầu bứt tai, giật
giật quần áo của mình như một người điên. Rõ ràng đang có chuyện gì đó xảy ra
với tôi. Thật là kinh khủng. Tôi vội vã soi gương, nhưng không trông thấy mặt
mũi mình đâu cả. Khoảng hai mươi chiếc khăn tay bằng giấy từ sọt rác bay vụt
lên và bám lấy mặt tôi. Những thứ lông lá, rác rưởi đọng ở tấm chắn bên miệng
cống thoát nước chui ra và bay liệng trong không khí rồi bám vào chiếc áo len
chui đầu của tôi. Tôi cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, phải chăng tôi sắp hóa điên
hóa rồ? Liệu có thể như thế được chăng? Đúng, việc đó đã xảy ra. Rác rưởi. Tôi
hút mọi thứ rác rưởi. Y như một thanh nam châm. Tôi nhủ thầm "nước thải bẩn
thỉu ở hồ Newman đã làm tôi có từ tính, bẩn hút bẩn mà". Một cái bàn chải đánh
răng cũ kỹ, xơ xác bay vèo tới chỗ tôi, theo nó là mấy cái vỏ chai nhựa. Tôi hớt
ha hớt hải tìm chỗ ẩn nấp. Bên cạnh cửa ra vào nhà tôi có một buồng điện thoại.
Đây là một trong hàng loạt buồng điện thoại cổ lỗ quét sơn đỏ, xưa kia người ta
thường dựng ở các góc phố. Khi bố khuân cái của nợ ấy về tôi đã cười giễu,
nhưng giờ thì tôi không còn cười nữa. Tôi chui tọt vào buồng điện thoại rồi đóng
chặt cửa lại. Thật là kịp thời, mấy cái vỏ chai bay vù tới, đập thình thịch vào tấm
kính cửa rồi bám chặt vào đó. Cái bàn chải đánh răng giật giật và tìm cách chui
qua khe cửa. Tôi cố bình tĩnh suá nghĩ và run bắn lên vì sợ hãi. Tôi đã trở thành
mục tiêu của mọi thứ rác rưởi. Tính mẽng tôi đang bị lâm nguá. Tôi có thể bị
chìm ngập, chết ngạt trong rác rưởi, mọi thứ lông lá rác bẩn, những que diêm
cháy dở, đầu mẩu thuốc lá, nút chai chui vào buồng và bám vào chân tôi. Tôi ra
lệnh cho mình: "Hãy suá nghĩ, hãy suá nghĩ, để tự cứu mình!". Tôi tin rằng nước
thải ở hồ Newman đã tác động thế nào đó vào da tôi. Lão đàn ông mặc chiếc áo
lót xanh nhất định là thủ phạm đã gây nên nông nỗi này. Lão ta hàng ngày sống
với những thứ dơ dáy đó chắc phải có một loại xà phòng đặc biệt để chống lại.
Tôi vội vàng lấy cuốn danh bS điện thoại và lẩm bẩm: "Bãi rác khu vực South

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.