CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 150

Paul nắm lấy tay Mia rồi tiến vào hành lang. Họ càng tiến sâu thêm vào

lối đi quanh co đó, cô lại càng thầm thắc mắc nhiều hơn.

Đến đầu một lối thong ra nhiều phòng khác, họ leo lên một cầu thang

hình xoáy ốc. Paul mời Mia leo trước phòng trường họp cô vấp chân rồi
luôn miệng dặn cô bước cẩn thận.

- Chúng ta đang ở đâu thế này? Mia hỏi nhỏ, cô đã bắt đầu nhập cuộc.

- Chúng ta sẽ men theo chiếc cầu thang nhỏ đằng trước cô. Tôi van cô

đấy, đừng gây tiếng động,chúng ta đang đi ngang qua phía sân khấu. Lần
này tôi sẽ mở đường cùng nhé.

Paul làm dấu thánh giá rồi, vì thấy Mia ngạc nhiên trước hành động đó,

anh ghé tai cô tiết lọ rằng anh đang bị chóng mặt.

Khi tới đầu cầu bên kia, anh quay lại và thấy Mia đang dừng giữa cầu,

mắt dán chặt xuống khán phòng. Anh như thoáng thấy gương mặt thời thơ
ấu của cô; thậm chí chiếc áo khoác cô đang mặc trên người cũng đột nhiên
trở nên quá rộng. Cô không còn là người phụ nữ anh nhìn thấy trên bậc
thềm dẫn lên nhà hát Garnier nữa, mà là một cô bé con đang lơ lủng trong
không trung, ngơ ngẩn than phục trước một cảnh tượng thần tiên.

Anh chờ vài phút trôi qua rồi liều mạng ho một tiếng khe khẽ để đánh

động cô.

Mia mỉm cười rạng rỡ với Paul rồi bước tới chỗ anh.

- Không thể tin nổi, cô thì thào.

- Tôi biết, mà cô còn chưa nhìn thấy gì đâu.

Anh lại nắm lấy tay cô và dẫn cô bước về phía một cánh cửa mở ra một

cầu thang bộ khác.

- Chúng ta đi ngắm hồ nước chăng?

- Dù sao thì người Anh các vị cũng lạ thật đấy. Cô nghĩ họ đã thiết kế

một hồ nước ở tầng trên cùng sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.