CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 152

quên mất tên tôi, nhưng sẽ vẫn còn nhớ đã từng có một anh bạn trên đất
Paris.

Mia nhìn Paul đang bấu chặt vào tay nắm cửa. Cô tiến bước trên mái nhà

hát. Từ vị trí đang đứng, cô nhìn rõ mồn một nhà thờ Madeleine, tháp Eiffel
với những thanh thép rạch ngang dọc bầu trời, một bầu trời mà Mia quan
sắt vói cặp mắt của một đứa trẻ đang đếm sao vì tin chắc rằng mình có thể
đếm được hết sao trời. Rồi ánh mắt cô hướng về phía những ngọn tháp của
khu Beaugrenelle. Có bao nhiêu người đang dùng bữa tối, cười đùa hay
khóc than đằng sau những khung cửa sổ chỉ nhỉnh hơn những vì sao đang
lấp lánh trên nền trời kia? Ngoảnh lại, cô nhìn thấy nhà thờ Thánh Tâm nằm
cheo leo trên đồi Montmartre rồi thoáng nghĩ đến Daisy. Toàn bộ Paris đang
trải rộng trước mắt cô và cô chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng nào
đẹp đến thế.

- Cô không thể bỏ lỡ điều này được.

- Đúng là tôi không thể.

Cô quay bước về phía anh, cởi khăn quàng ra rồi dùng nó để bịt mắt anh.

Rồi cô cầm tay Paul, dẫn anh bước trên mặt kẽm. Paul tiến lên như một
nghệ sĩ xiếc thăng bằng,nhưng anh để mặc cô dẫn đi.

- Thật ích kỷ, cô vừa nói vừa cởi khăn bịt mắt cho anh, nhưng làm sao tôi

có thể kể lại cho cháu chắt nghe khoảnh khắc này mà lại không chia sẻ nó
với anh bạn trên đất Paris của mình chứ.

Paul và Mia ngồi trên tấm úp nóc chiêm ngưỡng thành phố. Một cơn

mưa bụi bắt đầu rơi. Mia cởi chiếc áo khoác đi mưa mình đang mặc ra để
trùm qua vai cả hai.

- Anh luôn tính đến mọi khả năng sao?

- Tôi đã gặp phải chuyện này rồi. Giờ thì cô dẫn tôi quay về chứ? Anh

nói, đoạn đưa cô chiếc khăn quàng.

Xuống tới chân cầu thang, họ thấy có hai nhân viên an ninh đang chờ sẵn

để áp tải họ về tận văn phòng giám đốc nơi có ba viên cảnh sát đang đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.