CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 174

- Tuyệt lắm, tôi ngắm lũ lừa như vậy đủ rồi. Hướng này có sân tennis,

chúng ta không chơi tennis, tôi nghĩ chúng ta đã đi hết một vòng công viên
rồi đó! Đi nào, tôi chán ngấy cái công viên này cùng các cặp đôi cứ hôn hít
nhau không ngừng rồi.

Mia theo chân Paul đi về phía cổng Vaugirard. Họ xuôi xuống phố

Bonaparte, đi dọc theo quảng trường Saint-Sulpice nơi có một khu chợ trời.

Họ ngang dọc khắp các lối đi rồi dừng lại trước một quầy hàng.

- Nó đẹp quá, Mia thốt lên khi nhìn thấy một chiếc đồng hồ đeo tay cổ.

- Đúng vậy, nhưng tôi quá mê tín nên không muốn khuân về một thứ đã

từng thuộc về người khác. Hoặc giả, tôi cần phải biết liệu người ấy có hạnh
phúc không đã. Cô đừng chê cười tôi nhé, nhưng tôi tin là đồ vật cũng có ký
ức của riêng mình. Chúng phát ra những loại song tốt hoặc xấu.

- Thật ư?

- Cách đây vài năm tôi đã mua trong một khu cợ trời giống như khu này

một cái chặn giấy bằng pha lê. Người bán cam đoan với tôi là nó được chế
tác từ thế kỷ 19. Tôi không tin lấy một giây, nhưng bên trong món đồ có
khắc một khuôn mặt phụ nữ rất đẹp. Từ cái ngày tôi tậu nó về, tôi chỉ toàn
gặp những chuyện phát rồ.

- Phát rồ kiểu gì thế?

- Thi thoảng cô nói những câu thô lỗ rất hợp nhé.

- Sao lại thế được?

- Tôi không rõ, âm sắc Anh khiến cô lại có vẻ gợi cảm khi nói những câu

như thế. Tôi đang kể đến đâu rồi ấy nhỉ?

- Đến những chuyện phát rồ anh gặp phải.

- Thực lòng mà nói những câu như thế rất hợp với cô đấy! Những chuyện

phát rồ đó bắt đầu bằng một vụ rò nước, ngày hôm sau máy tính của tôi
hỏng, ngày hôm sau nữa ô tô của tôi bị kéo đi, đến cuối tuần là một cơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.