CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 177

- Tôi không thể khạc nhổ ra đây mà thề thốt được, làm thế thật mất vệ

sinh, anh phải tin lời tôi chứ.

- Xin lỗi vì đã làm cô phải khóc.

- Anh chẳng có vẻ gì là hối hận cả, cả ngày hôm nay đây là lần đầu tiên

tôi nhìn thấy anh mỉm cười đấy.

- Thú thực là tôi cảm thấy hài lòng, không phải vì cô đã khóc đâu…mà

có đấy, dù sao tôi cũng cảm thấy hài lòng khi biết chuyện đó. Để ăn mừng,
tôi đưa cô tới nếm thử bánh ngọt của tiệm Ladurée nhé. Tiệm đó cách đây
chỉ hai bước chân thôi, và nếu cô chưa bao giờ nếm thử món bánh macaron
của họ thì cô còn chưa biết đến tuyệt đỉnh khoái khẩu đâu. À mà có lẽ cô
phải biết rồi chứ nhỉ, cô là bếp trưởng kia mà.

- Nhất trí, nhưng sau đó tôi phải về nhà hàng, căn bếp của tôi sẽ không

được khoái khẩu cho lắm nếu tôi không đích thân đứng trước lò nấu.

Họ ngồi vào chiếc bàn trong góc rồi gọi một tách sô cô la nóng cho Mia,

một tách cà phê cho Paul cùng một khay macaron. Khi bê khay đồ ăn ra, cô
nhân viên phục vụ bàn nhìn họ không rời mắt, Paul và Mia nhìn thấy cô gái
đang vừa quan sát họ vừa thì thầm nhỏ to cùng một nữ đồng nghiệp.

Khỉ thật, cô ta nhận ra mình rồi. Toa lét ở đâu ấy nhỉ? Mà không, không

được vào toa lét, cô ta sẽ nói cho anh ấy biết trong lúc mình vắng mặt mất.
Nếu cô ta kể cho bất kỳ ai là đã nhìn thấy mình ở đây cũng một gã đàn ông
thì Creston sẽ giết mình mất. Phải khẳng định là cô ta đã nhầm mình với ai
đó, và tỏ ra thật thuyết phục, đó là việc duy nhất cần làm.

Vài phút sau, cô nhân viên phục vụ bàn quay lại, rồi đặt hai tách đồ uống

xuống bàn, cô ta vừa rụt rè hỏi:

- Xin lỗi nhưng thật điên khi thấy vị đây giống với…

- Tôi chẳng giống với ai hết, Paul đốp lại bằng giọng độc đoán, tôi không

phải ai hết!

Ngại không để đâu cho hết, cô gái xin lỗi rồi đi khỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.