CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 192

Cô liếc nhìn căn phòng một lần sau cùng rồi chạy ra mở cửa sổ. Tay cầm

bằng nhựa tổng hợp của chiếc xoong cô đang định dùng để hâm lại món
mứt táo mua tại cửa hàng thực phẩm vừa bén lửa và tỏa mùi hăng hắc.

Chuông cửa reo vang.

Paul bước vào, tay cầm một gói nhỏ.

- Tuyệt, là gì vậy? Mia hỏi.

- Một cây nến thơm.

- Ta sẽ thắp luôn, cô nói, và có chút đắc thắng khi nghĩ tới Daisy.

- Ý hay đấy. Có mùi gì khen khét ấy nhỉ, hình như cô ấy vừa nấu món lốp

bỏ lò thì phải.

- Anh đang nói gì vậy?

- Không, tôi thấy căn hộ xinh xắn và quang cảnh đẹp quá. Cô ấy có vẻ

không thoải mái, lẽ ra mình không nên tới đây. Có lẽ mình nên rủ cô ấy ra
sân hiên nhà hàng nào đó, trời đang đẹp thế này kia mà. Không, cô ấy đã
vất vả nấu nướng, như thế sẽ còn tệ hơn nữa.

- Ta sẽ bắt đầu bằng bánh sừng bò nhé. Thế đấy, một ý tuyệt hay, mình sẽ

nhồi cho anh ta no căng bánh sừng bò với bánh nhân sô cô la đến vỡ bụng,
và sau đó mình sẽ dùng máy hút bụi.

- Cô được nghỉ vỏn vẹn có một ngày trong tuần vậy mà tôi còn bắt cô

vào bếp nấu nướng, tôi vô ý quá, lẽ ra tôi không nên áp đặt người khác như
vậy. Cô có thích ngồi ở sân hiên nhà hàng nào đó sưởi nắng không?

- Nếu anh thích… Chúa quả có tồn tại! Xin Người thứ lỗi cho con vì đôi

lúc đã ngờ vực Người, con hứa ngày mai sẽ đến nhà thờ thắp một ngọn nến.

- À mà tôi đề nghị với cô như thế nhưng cô cũng đã quá vất vả rồi, và tôi

không muốn tỏ ra bất nhã, thậm chí tôi rủ cô ra ngoài là để không tỏ ra bất
nhã thôi.

- Mười ngọn nến! Nếu Người muốn thì hai mươi ngọn cũng được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.