CHUYỆN CHÀNG NÀNG - Trang 47

- Đổi lại, tôi sẽ để bức vẽ của mình lại cho ông, cô nói trước khi chào từ

biệt người họa sĩ.

***

Paul hối hả dẫn dắt chuyến tham quan. Với sự táo tợn chỉ riêng mình anh

có, anh đã chen ngang dòng người đang kéo dài dưới chân tháp Eiffel, vì
vậy đã tiết kiệm được hơn một giờ đồng hồ cho lịch trình. Đến tầng trên
cùng, anh thấy xây xẩm mặt mày nên bám chặt vào tay vịn, đứng cách lan
can một quãng xa. Anh kệ Arthur và Lauren chiêm ngưỡng quang cảnh từ
trên cao, thề sống thề chết là anh đã thuộc làu từng chi tiết. Sau khi nhắm
nghiền mắt suốt chuyến thang máy lượt xuống, anh tìm lại được phẩm cách
và dẫn các bạn tới vườn Tulieries.

Nhìn thấy lũ trẻ chơi vòng quay ngựa gỗ, Lauren cảm thấy nhất định phải

gọi điện cho Nathalia để được nghe giọng con trai. Cô vẫy tay ra hiệu cho
Arthur tới ngồi cạnh mình trên băng ghế. Paul tranh thủ dịp đó để đi kiếm
chút đồ ăn vặt. Lauren quan sát anh từ xa trong khi Arthur nói chuyện điện
thoại với Jo.

Không rời mắt khỏi anh, cô nhận lại điện thoại từ tay Arthur, nói chuyện

với con trai đầy vẻ âu yếm, hứa mang từ Paris về cho cậu nhóc một món
quà rồi hầu như thất vọng khi con mình chẳng nhớ mẹ nhiều hơn mức đó.
Cậu nhóc đang rất vui tại nhà mẹ đỡ đầu.

Cô hôn con qua điện thoại rồi áp chặt điện thoại vào tai khi thấy Paul

quay lại, vẻ khổ sở vì đang một tay cầm tới ba cây kẹo bông.

- Trông anh ấy thế nào? Cô thì thào

- Em đang nói với anh hay nói với Jo thế? Arthur hỏi.

- Jo gác máy rồi.

- Vậy tại sao em lại vờ như đang nghe điện thoại?

- Để Paul đứng ở xa một chút.

- Được, anh nghĩ cậu ấy đang hạnh phúc, Arthur đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.