CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 164

“Scooter?”

“Thì tên con chó đó”.

“Giá mà cậu đừng nói với anh”.

“Em mang cái cổ dề về cho anh – để làm kỷ niệm”.

“Vì Chúa, Tom!”

“Đừng lo, anh hoàn toàn sạch sẽ”.

“Đừng nói gì thêm nữa”, Gold nói. “Anh sợ là anh sẽ lỡ lời nếu cảnh

sát đến hỏi”.

“Họ sẽ không đến đâu. Cái kiểu xử của em thì họ còn lâu mới đoán

được chuyện gì xảy ra”. Cậu ta ho. “Chuyện phải làm thì phải làm thôi mà,
Brian”.

“Anh đoán thế’

“Không đoán điếc gì cả. Nhưng phải nói thật là, nói chung em cũng chả

muốn phải làm lại những việc thế này”.

“Xin lỗi cậu. Lẽ ra anh phải tự tay làm”.

“Chả thích thú gì, em nói thật đấy”, Rourke im lặng. Gold có thể nghe

thấy cậu ta thở. “Em lạnh cóng cả đít. Em cứ tưởng là họ sẽ không bao giờ
thả con chó ra ngoài”.

“Anh sẽ không quên đâu”.

“Dào, có gì đâu. Xong vụ rồi. Anh yên tâm đi”.

Vào cuối tháng Ba, Rourke gọi điện cho Gold để kể một vụ của cậu ta.

Cậu ta đang đổ xăng trên phố Erie thì một cái xe BMW lùi ra từ chỗ bơm
hơi và đụng vào cửa xe cậu ta. Rourke đã kêu to với người lái xe kia – một
anh chàng da đen đeo kính râm, đội mũ len. Anh ta tảng lờ và cứ thế lái xe
đi, nhưng Rourke đã kịp ghi nhớ biển số xe của anh ta. Một cái biển số phù
phiếm và dễ nhớ – SCUSE ME

32

. Rourke gọi điện cho cảnh sát; họ tìm ra

anh ta và phạt anh ta tội đã chạy trốn khỏi hiện trường vụ va chạm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.