CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 143

Bất tử

Trưởng ban biên tập gọi tên tôi từ đầu kia của phòng biên tập và vẫy

tay ra hiệu cho tôi. Khi tôi vào phòng, ông ta đang đứng sau bàn. Một ông
già và một bà già cũng đang ở đó; ông già thì đứng bồn chồn còn bà già ngồi
trong ghế, khuôn mặt giơ xương và cau có, cả hai tay nắm chặt vào quai túi
xách. Áo vét của bà ta có màu xám nhạt giống với màu tóc. Bà ta có cái vẻ
của một quân nhân. Ông già thì thấp, ục ịch, tròn. Hai nếp nhăn quanh
miệng khiến bộ mặt ông ta trông vui vẻ, cho đến lúc ông ta mỉm cười.

“Tôi không định làm to chuyện”, ông ta nói. “Chúng tôi chỉ nghĩ là các

anh nên biết”. Ông ta nhìn vợ.

“Chắc chắn là tôi nên biết rồi”, trưởng ban biên tập nói. “Đây là ông

Givens”, ông ta nói với tôi. “Ông Ronald Givens. Cậu có nhớ cái tên này
không?”

“Hơi hơi thôi ạ”.

“Tôi sẽ cho cậu một gợi ý này. Ông ấy không chết”.

“Rồi”, tôi nói. “Tôi hiểu rồi”.

“Một gợi ý khác này”, ông trưởng ban biên tập nói. Rồi ông ta đọc to từ

tờ báo buổi sáng hôm đó lời cáo phó mà tôi đã viết về cái chết của ông
Givens. Hôm qua, tôi phải viết cả một đống cáo phó, khoảng hơn 20 mẩu, và
tôi không nhớ lắm về trường hợp này, nhưng tôi có nhớ cái chi tiết ông ta đã
làm việc cho Cục thuế liên bang hơn 30 năm. Gần đây, tôi gặp rắc rối với sở
thuế, cho nên chi tiết này mắc lại.

Trong lúc nghe mẩu cáo phó, ông Givens lần lượt nhìn từng người. Ông

ta không thấp như tôi nghĩ lúc đầu. Đấy là ấn tượng mà ông ta gây ra do việc
ông ta so hai vai và rụt cổ lại như một con rùa. Ánh mắt ông ta nhẹ, bồn
chồn. Ông ta dùng ánh mắt của mình như một người nông dân – ông ta liếc
nhanh và cẩn trọng trong lúc mặt quay về hướng khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.