CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 152

như cậu để ý kỹ. Những phẩm chất tốt. Ai cũng có cái gì đó tử tế. Cậu tự
hào về điều gì ở bản thân?”

“Tôi không dễ đầu hàng”, tôi nói. Nhưng tôi không nghĩ cái tuyên bố

này có mấy trọng lượng trong một mẩu cáo phó.

Ông Givens nói. “Với tôi thì đó là sự trung thành. Sự trung thành là đặc

điểm rất rõ trong đời tôi. Cậu hẳn đã nhận ra điều đó nếu cậu chịu mở mắt
ra. Khi cậu đọc thấy một người đàn ông đã phục vụ tổ quốc của ông ta trong
thời chiến tranh, rồi lại vẫn trung thành với một người phụ nữ suốt 42 năm,
rồi đã làm chỉ một công việc, thì vì Chúa, những điều đó phải nói cho cậu
điều gì chứ. Cậu phải có một hình dung gì chứ”.

Ông ta ngừng lời để tự gật gù. “Mà không phải lúc nào những chuyện

ấy cũng dễ đâu”, ông Givens nói.

Tôi buộc phải phá ra cười, chủ yếu là cười bản thân tôi đã thật ngốc.

“Chính là ông”, tôi nói. “Chính ông làm điều đó”.

“Làm gì?”

“Gửi cáo phó”.

“Tôi làm thế làm gì?”

“Ông biết rồi còn gì”.

“Nói thế cũng giống như bảo tôi làm”, ông Givens không ngăn được

một nụ cười mỉm, ông ta tự hào về việc mình đã ranh mãnh thế nào.

Tôi nói, “Ông đúng là điên rồi”, nhưng tôi không có ý như thế.

Thực sự là tôi hoàn toàn có thể cắt nghĩa những gì ông Givens đã làm;

thậm chí còn ngưỡng mộ chúng. Ông ta đã nghĩ ra một cách để được tới dự
đám ma của chính ông ta. Nói cách khác, ông ta đã cố gắng thử cái vai cuối
cùng đó. Và điều hay nhất là ông ta đã tái sinh sau đám ma. Đấy là sự thật,
ngay cả nếu ông ta nghĩ ông ta làm điều đó để dọa Dolly hoặc để phô bày
những phẩm chất của ông ta. Tái sinh là mục đích của tất cả câu chuyện này,
và ông già này đã được nếm điều đó. Thật là tuyệt cú mèo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.