CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 223

đào bới một lúc. Rồi nó ngẩng lên và hít ngửi không khí trước khi tiếp tục đi
dọc đường mòn, đuôi vổng lên. Tôi có thể xử được con chó đó mà.

Chắc vậy.

Mà nó cũng chả định làm gì đâu. Mà ông quan tâm đến tôi từ bao giờ

vậy? Hồi trước ông còn chẳng muốn có tôi cơ mà. Nếu không nhờ có Grace
thì mấy cái người ở trại chó đã giết chết tôi rồi.

Không phải là tao không muốn có mày – không phải lỗi tại mày. Tao

chỉ không muốn nuôi chó thôi.

Chắc là thế. Lúc bà Grace mang tôi về nhà, ông chả làm ầm lên còn gì.

Sợ thật.

Tao biết.

Ông đặt ra bao nhiêu điều kiện cho bà ấy. Tôi là chó của bà ấy. Bà ấy

phải làm hết – nào là cho ăn, nào là dắt đi dạo, nào là nhặt phân, tắm, đi
bác sĩ thú y, thu xếp người trông chó lúc nào hai ông bà đi vắng – làm tất.

Tao biết.

Chó của bà ấy nên bà ấy phải giữ không cho tôi vào phòng khách,

không cho tôi vào phòng làm việc của ông, không cho tôi lên ghế, lên
giường, không cho tôi đến gần cái thảm. Không được sủa, kể cả khi có
người đi ngay sát nhà, ngay sát vào cửa nhà.

Tao biết, tao biết.

Rồi lúc họ đuổi tôi khỏi bãi biển, ông còn nhớ chứ? Ông chả đời nào

lại chịu di dạo ở phía sau cả. Chả bao giờ, chỉ có Grace là dắt tôi trong khu
đầm lầy, còn ông thì đi bộ tít ngoài bãi biển. Chắc là ông sướng lắm nhỉ.

Không, tao chả sướng. Tao thấy mình tệ bạc và ngớ ngẩn.

Nhưng mà ông thắng còn gì. Ông chẳng chứng minh cho bà ấy rằng tôi

là chó của bà ấy, bà ấy phải có trách nhiệm còn gì. Có lần ông còn bắt bà
ấy dắt tôi đi dạo lúc trời mưa, mà bà ấy thì đang ốm
.

Bà ấy cứ đòi đấy chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.