CHUYỆN CHÚNG TA BẮT ĐẦU - Trang 91

hành lý của Donald ra khỏi ghế sau và đặt xuống cạnh xe. Anh đứng đó, đối
mặt với Donald trong ánh sáng đỏ của hai chiếc đèn hậu. “Thế này sẽ tốt
hơn”, Pete nói.

Donald chỉ nhìn anh.

“Tốt hơn cho cậu”, Pete nói.

Donald vòng tay ôm lấy mình. Người cậu ta rung lên.

“Anh không cần phải nói thế”, cậu ta nói. “Em không trách anh”.

“Trách tôi? Cậu nói cái quái gì thế? Trách tôi vì cái gì?”

“Vì bất cứ điều gì”. Donald nói.

“Tôi muốn biết cậu có ý gì khi cậu nói trách tôi?”

“Không có gì, Pete. Không có gì. Anh nên đi đi. Chúa phù hộ anh”.

“Đủ rồi đấy”, Pete nói và bước một bước về phía Donald.

Donald chạm vào vai Pete. “Anh nên đi đi”, cậu ta nói.

Đâu đó trong những thân cây trên đầu họ, một cành cây gãy. Pete

ngẩng lên nhìn và cảm thấy tay mình nắm chặt. Anh quay lưng về phía
Donald và bước về phía cửa xe rồi lái đi. Anh lái nhanh, người chúi trên vô-
lăng, hoàn toàn ý thức được việc mình đang chúi đầu và thở gấp; anh từ chối
nhìn vào gương chiếu hậu phía trên đầu cho đến khi không còn lại gì phía
sau anh ngoài bóng tối.

Rồi anh nói: “Một trăm đô!” như thể có ai đó đang nghe.

Những thân cây dần nhường chỗ cho cánh đồng. Pete tiếp tục lái xe

giữa những hàng rào sắt dính đầy những vụn giấy phấp phới trong gió.
Sương mù là là trên mặt những con mương, tràn xuống đường, làm mờ
những ngọn đèn huỳnh quang ma quái trong sân những trang trại mà anh
vượt qua. Sương mù để lại những vệt nước chạy ngược trên kính xe.

Pete lục trong đống băng cát-xét. Anh thấy băng Canon của Pachelbel

và ấn nó vào hộc băng. Khi những tiếng vi-ô-lông bắt đầu cất lên, anh ngả
người ra sau và lấy một vẻ mặt chăm chú, như thể anh đang lắng nghe. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.