khác ấy, luôn phập phồng niềm kiêu hãnh được là người Mapuche, Con
người của Đất.
Nghe thấy tiếng gầm, Wenchulaf ra khỏi ruka, cúi xuống bế cái cơ thể
nhỏ bé có lông sẫm màu ấy lên, ông vuốt ve nó rồi bảo rằng đó là
pichitrewa, một chú cún con.
Cả bộ tộc vây lấy Wenchulaf và món quà kỳ lạ được nawel, con báo
đốm, bỏ lại. Nhiều người nói rằng buổi sáng hôm ấy, ngay cả khi gió bão
không thổi, thì kallfütray, âm thanh của trời cao, vẫn vọng xuống từ trên
các đỉnh núi, và một số người khác khăng khăng rằng con chó nhỏ hẳn là
một món quà của wenupang, chúa tể bầu trời.
Wenchulaf yêu cầu mọi người im lặng. Điều quan trọng là, ông ấy
bảo, con chó nhỏ này đang lạnh và đói, và vì tất cả những gì ngünemapu,
linh hồn của đất, trao cho chúng ta đều là để tốt cho chúng ta, nên ta chào
đón chú chó này với tất cả lòng biết ơn."
Trong mơ, tôi cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của Wenchulaf, và
những mùi hương ở ruka từ trong ký ức bay tới mũi tôi: mùi khói của củi
khô, mùi len, mùi mật ong và mùi bột mì.
Trong mơ và trong cảnh tranh tối tranh sáng của ruka tôi thấy
Kinturray - người phụ nữ có một bông hoa. Chị đang cho một con người bé
tí bú sữa, và khi nhìn thấy tôi chị hào phóng vắt một phần sữa vào một cái
bát nhỏ và chị gọi tôi.
Trong lúc tôi liếm láp phần sữa này, có ai đó bảo: ông có một con chó
tốt đấy, Wenchulaf, hy vọng sau này nó sẽ thành một con chó chăn cừu
thành thục. Và ông già Mapuche đáp lại rằng: đó không phải con chó của
tôi, đó là bạn của thằng cháu nhỏ nhà tôi Aukamañ - chú kền kền tự do.
Chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được nawel, con báo đốm, đã tìm thấy nó ở
đâu, chuyện gì đã xảy ra với mẹ nó, nhưng chúng ta biết rằng con chó nhỏ