CHUYỆN CON ỐC SÊN MUỐN BIẾT TẠI SAO NÓ CHẬM CHẠP - Trang 25

- Ta chẳng… than vãn gì… nhưng con người lớn lên… và… họ quên

đi, rùa thở dài và kể rằng, theo năm tháng, mấy cậu bé ấy càng
lớn, thành thanh niên rồi trưởng thành, thì sự quan tâm càng ít
dần, thức ăn cũng hao hụt, cho đến lúc người ta thấy sự hiện diện
của nó quả là phiền phức khiến họ phải tránh xa, và cuối cùng họ
mang bỏ nó ngoài đồng cỏ.

Chuyện của rùa làm ốc sên thấy buồn, và nó càng buồn hơn

khi, vừa chậm rãi tìm lời lẽ trong kho ngôn từ mà mình biết, rùa vừa
kể rằng nó đã băng qua đồng cỏ này, lẫn giữa những kẻ lạ lẫm, đôi
khi thân thiện, đôi khi thù nghịch, càng lúc càng xa nơi từng là nhà
của nó, và hướng về một chốn vô định được gọi tên bằng cái từ xót
xa nhất. Chốn lưu vong.

- Cháu đi cùng ông được không? ốc sên thì thầm.

- Vậy trước hết… nói ta nghe… cháu tìm kiếm điều gì, rùa đáp,

và ốc sên kể với rùa là nó muốn biết tại sao nó chậm chạp, rằng
nó cũng muốn có một cái tên, vì nước đổ từ trên trời xuống tên là
mưa, trái từ bụi cây ngấy gai tên là quả ngấy, và cái chất thơm
chảy ra từ sáp ong được gọi là mật. Và nó còn kể rằng thắc mắc và
mong ước của nó đã khiến những con ốc sên khác nổi giận, chúng
đe dọa trục xuất nó khỏi đồng cỏ, thế là nó quyết định bỏ đi và sẽ
không trở về chừng nào chưa tìm ra câu trả lời và một cái tên.

Với vẻ bình thản lạ thường, rùa tìm từ ngữ phù hợp trả lời và kể với

ốc sên rằng khi nó còn sống chung với con người, nó đã học được
nhiều điều. Nó kể rằng khi một người đặt ra những câu hỏi rắc
rối đại loại như “Liệu có cần phải đi nhanh không?” hoặc “Phải
chăng thực sự cần có nhiều vật chất để được hạnh phúc?” thì người
ta gọi kẻ ấy là người có dũng khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.