CHUYỆN CON ỐC SÊN MUỐN BIẾT TẠI SAO NÓ CHẬM CHẠP - Trang 28

Đeo bám trên mai rùa, ốc sên cố rướn cái cổ và hai tua mắt nhỏ

xíu của mình lên càng cao càng tốt. Những gì nó trông thấy ở hai
bên dải đen khiến nó rùng mình và không tìm nổi từ ngữ nào để diễn
tả. Rùa cảm nhận được tâm trạng hoảng loạn của ốc, nó giảng giải
cho ốc sên bằng thái độ điềm tĩnh bất di bất dịch rằng cái dải
đen kia được gọi là đường bộ hoặc lối đi, những con vật to lớn bên
cạnh con người là các cỗ máy và những đống đen ngòm, dày đặc mà
các cỗ máy khạc ra là nhựa đường. Loài người không đi lại bằng
chân, họ cho như vậy là chậm chạp và thích cưỡi những con thú kim
loại hơn, con nào càng chạy nhanh thì bọn họ càng khoái. Cảnh tượng
nó đang chứng kiến là con người đang trải nhựa lên đồng cỏ để cho
các con thú to khỏe ấy của họ có chỗ nghỉ ngơi.

- Cháu không hiểu mình đang có cảm xúc gì nhưng cháu chẳng

thích cảnh này, ốc sên thì thầm.

- … Đấy gọi là… nỗi sợ… Dũng Khí à… nỗi sợ…

- Vậy thôi, ông đừng gọi cháu là Dũng Khí nữa. Cháu cứ tưởng cái

tên này sẽ khiến cháu trở nên gan dạ, rất gan dạ.

Bằng một cử động chậm, thật chậm, rùa quay lại rồi đi về

đồng cỏ. Trong lúc di chuyển, với ốc sên trên lưng, nó giải thích cho
ốc sên rằng không nên lo lắng về nỗi sợ, và lục tìm trong kho
kiến thức của mình, nó kể loài người bảo rằng một người có dũng
khí thực sự là người cảm nhận được nỗi sợ, nhưng biết chế ngự nó.

Khi những vì sao mách bảo chúng đã đến lúc dừng chân và nghỉ

ngơi, cả hai cùng ăn trước khi đi ngủ. Rùa nhẩn nha nhai những bông
hoa bồ công anh nhỏ, còn ốc sên thì nhấm nháp lá bồ công anh
ngon lành.

- Này Dũng Khí… cháu… định làm gì? rùa hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.