CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 125

Khoảng chừng tám phút sau, ông thở dài tỏ vẻ rất thất vọng, nhấc

người muốn cáo từ, mặt khác lại theo lệ cũ, cảm tạ lời giáo huấn của Lão
Tử rất khách khí.

Lão Tử cũng hoàn toàn không giữ ông ở lại, đứng lên chống gậy và

tiễn Khổng Tử ra thẳng đến ngoài cửa lớn của thư viện (2). Khổng Tử
muốn lên xe, Lão Tử mới mở miệng nói như cái máy:

“Ngài đi sao? Không uống chút trà ư?”.

-----

(1)Theo ghi chép trong sách “Sơn hải kinh” thì “loại” là một loài thú,

có hình dạng như con ly (một giống mèo rừng) nhưng có bờm, lưỡng tính,
vừa đực vừa cái.

(2) Lão Tử làm quan sử trông coi kho sách. “Sử” là chức quan chuyên

quản lý sách vở, ghi chép lịch tượng.

Khổng Tử đáp “Vâng, vâng” rồi lên xe, chắp hai tay tựa trên hoành

bản (1) cực kỳ cung kính. Nhiễm Hữu (2)vung roi ngựa trên không trung
một cái, miệng hô một tiếng “Tu…u” rồi đánh xe chạy đi. Đợi khi xe đã rời
khỏi cửa lớn được mười mấy bước, Lão Tử mới quay vào trong căn phòng
của mình.

“Hôm nay hình như tiên sinh rất vui”, Canh Tang Sở thấy Lão Tử ngồi

xuống, mới đứng bên cạnh, buông thõng tay và nói: “Ngài nói nhiều hơn
lúc bình thường…”.

“Con nói đúng”, Lão Tử khẽ than một tiếng, giọng điệu trả lời nghe có

chút chán nản. “Ta quả thật nói quá nhiều”, dường như ông lại nhớ ra
chuyện gì đó, “Ồ, Khổng Khâu có tặng ta một con nhạn (3), không biết đã
phơi hay sấy chưa? Con đem chưng rồi ăn đi. Ta dẫu sao cũng chẳng còn
răng nữa, không nhai được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.