CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 126

Canh Tang Sở đi ra ngoài. Lão Tử lại ngồi yên, nhắm hai mắt. Trong

thư viện rất yên tĩnh. Chỉ nghe thấy tiếng sào tre va vào mái hiên, đó là
Canh Tang Sở đang treo con nhạn khô ở dưới mái.

-----

(1)Hoành bản, hay còn gọi là “thức”, đó là đòn gỗ ngang gắn trước

thùng xe để vịn tay. Người xưa cúi đầu tựa vào hoành bản trên xe để thể
hiện lễ phép.

(2)Nhiễm Hữu tên Cầu, người nước Lỗ thời Xuân Thu, là học trò của

Khổng Tử.

(3)Thời xưa, khi các sĩ đại phu mới gặp nhau thì dùng con nhạn làm lễ

vật.

Đã ba tháng trôi qua, Lão Tử vẫn ngồi yên không chút động đậy, y hệt

như một khúc gỗ trơ.

“Tiên sinh, Khổng Khâu lại tới đó!”, học trò của ông là Canh Tang

Sởngạc nhiên chạy vào, khẽ bẩm báo. “Ông ta chẳng phải đã lâu rồi không
tới hay sao? Lần này, ông ta đến vì chuyện gì không biết nữa?...”.

“Mời…”, Lão Tử chỉ nói một chữ cho có lệ.

“Tiên sinh, ngài khỏe chứ?”, Khổng Tử vừa nói vừa hành lễ hết sức

cung kính.

“Tôi thì vẫn vậy thôi”, Lão Tử đáp. “Đã lâu không gặp, nhất định là

ngài đóng cửa để dụng công suy nghĩ”.

“Vâng, vâng, là vậy đó”, Khổng Tử khiêm tốn nói, “Không ra khỏi

cửa, dốc lòng suy nghĩ. Và tôi đã nghĩ thông một điều: quạ, thước mớm
mồi; cá thì bôi dãi; con tò vò biến hóa ra giống khác (1); nghĩ tới em trai,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.