CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 18

“Thượng chân (2)ơi, cứu mạng với…”, một đứa có lông tơ trắng nửa

dưới mặt ngóc đầu lên, vừa nôn mửa vừa tiếp tục nói: “Cứu mạng với…
tiểu nhân… là người tu tiên. Ai ngờ được vận kiếp đen đủi khiến trời đất
phân băng… Hiện giờ, may mà… gặp được Thượng chân,… xin người cứu
lấy cái mạng nhỏ bé này,… rồi ban cho thuốc… thuốc tiên…”, đầu nó ngóc
lên cúi xuống rất lạ thường.

-----

(1)Bột kim ngọc ám chỉ các thứ kim ngọc, đan sa mà các đạo sĩ

thường dùng để luyện thuốc trường sinh, họ cho rằng ăn vào sẽ trường sinh
bất lão.

(2)“Thượng chân” là một từ tôn xưng, chỉ người đắc đạo thành tiên

trong Đạo giáo.

Bà ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì?”.

Rất nhiều đứa trong bọn chúng bắt đầu lên tiếng, một mặt thì nôn

mửa, mặt khác lại cứ kêu gào “Thượng chân, Thượng chân”, và rồi cũng
tiếp tục làm cái động tác ngóc lên cúi xuống quái gở ấy.

Bà thấy phiền quá, hơi hối hận vì đã kéo cái đám này về phía mình, để

rồi vướng họa mà chẳng hiểu gì cả. Hết cách, bà liền nhìn ra bốn phía và
trông thấy một bầy cự ngao (1)đang bơi lội trên mặt biển, bà vui sướng vô
cùng, lập tức mang mấy ngọn núi kia gác lên sống lưng chúng rồi căn dặn:

“Giúp ta chở núi đến nơi an toàn nhé!”.

-----

(1)Cự ngao là một loài rùa biển lớn trong truyền thuyết. Chuyện cự

ngao đội núi có chép trong thiên “Thang vấn” sách “Liệt Tử”: “Phía Đông
Bột Hải, không biết mấy ức vạn dặm… có năm ngọn núi: Một là Đại Dư,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.