CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 182

hợp lý, sự thật là ông không muốn người khác biết ông chú ý đến cái mũi.
Lúc trò chuyện hàng ngày, ông cũng sợ nhất nói ra những câu mà có từ “cái
mũi”.

-----

(1)Tên chức vụ của thầy tu Zenchi trong nguyên bản là Naidojogubu

(

内道場供奉 Nội đạo trường cung phụng), gọi tắt là Naigu (内供 Nội

cung), tức chức quan trông coi việc thờ cúng nội đạo trường, do nhà sư
đảm nhiệm.

Nội đạo trường: Nơi bày biện tượng Phật và để kinh tụng niệm trong

đại nội (hoàng cung).

Đại khái có hai lý do khiến vị thầy tu chán chường cái mũi kia. Một là

bởi nó quá dài, rất bất tiện. Lúc ăn cơm, không thể ăn một mình. Giả như
ăn một mình thì cái mũi chạm đến cơm trong bát. Thế là ông gọi một đệ tử
ngồi ở phía đối diện, hễ ăn cơm thì sai anh ta dùng miếng gỗ rộng một tấc,
dài hai thước để vén cái mũi lên. Nhưng ăn cơm kiểu ấy thì đối với đệ tử
vén mũi lẫn vị thầy tu được vén mũi đều không mấy dễ dàng. Có lần, một
thằng bé đến vén mũi thay cho anh đệ tử bị hắt hơi một cái, do đó mà run
tay, cái mũi kia liền rơi ngay vô cháo, chuyện đó lúc bấy giờ được truyền đi
khắp cả Kyoto. Nhưng đấy không phải lý do lớn nhất khiến cho vị thầy tu
khổ sở vì cái mũi, mà chính vì nó đã làm tổn thương một chút lòng tự tôn
của ông.

Dân chúng vùng Ikenoo bàn tán, họ nói: May cho ông là kẻ xuất gia,

bởi lẽ với cái mũi như vậy thì chẳng cô nào dám cưới. Thậm chí họ còn
bình luận rằng: Chính vì cái mũi như vậy nên ông mới làm hòa thượng.
Nhưng ông thì tự cảm thấy: Làm hòa thượng rồi cũng đâu có giảm bớt
được nỗi lo phiền về cái mũi? Trên thực tế, lòng tự tôn của vị thầy tu có hơi
bị mấy thứ chuyện cưới hỏi kia chi phối, thành ra nhạy cảm đi nhiều nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.