CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 52

“Nhưng rốt lại tôi không hề có gia phả”, “người ngu” kia nói. “Hiện

giờ đang là lúc người ngựa rối ren thế này, giao thông bất tiện, muốn đợi
bạn bè của ngài gửi thư đến tán thành rồi lấy đó làm chứng cứ, thật sự còn
khó hơn cả dựng đạo trường trong vỏ ốc. Chứng cứ ở ngay trước mắt đây:
Ngài tên là Điểu Đầu tiên sinh, chẳng lẽ ngài thật sự là cái đầu của con
chim, hoàn toàn không phải con người ư?”.

“Hứ”, Điểu Đầu tiên sinh căm phẫn đến độ đỏ mặt tía tai. “Anh lại

dám vũ nhục tôi như vậy hả? Dám nói tôi không phải con người! Tôi muốn
anh đi cùng tôi đến chỗ Cao Dao (1)đại nhân nhờ pháp luật giải quyết. Nếu
như tôi thật sự không phải con người, tôi tình nguyện chịu “đại tịch” (2),…
tức là chém đầu đấy, anh hiểu chứ? Bằng không thì anh sẽ phải nhận phản
tọa (3). Anh cứ ở yên đó, đợi tôi ăn mì xào xong đã”.

-----

(1)Cao Dao làm chức Sĩ thời vua Thuấn, trông coi về hình pháp.

(2)“Đại tịch” là một trong “Ngũ hình” thời cổ, gồm: kình (chạm chữ

lên mặt), nhị (cắt mũi), phí (chặt chân), cung (thiến) và đại tịch (chém đầu).

(3)Tức là lấy tội danh và hình phạt dành cho người bị vu cáo đem

ghép lại cho kẻ đi vu cáo.

“Tiên sinh”, người nhà quê ngơ ngác nhưng bình tĩnh hồi đáp, “Ngài

là học giả thì phải biết bây giờ đã quá trưa, người khác cũng đói bụng rồi.
Điều đáng hận là bụng của người ngu lại giống với bụng của người thông
minh: cũng biết đói. Xin lỗi ngài, tôi còn phải đi nạo vét rêu xanh, đợi sau
khi ngài đưa đơn khởi kiện thì tôi mới đến đầu án”.

Thế rồi anh nhảy lên bè, cầm túi lưới để vớt rong rồi hờ hững chèo ra

xa. Khách khứa đến xem cũng dần dần tản mác, Điểu Đầu tiên sinh đỏ tai
ửng mũi tiếp tục ăn mì xào, vị học giả chống gậy thì lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.