CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 70

CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI

Lỗ Tấn

www.dtv-ebook.com

Hái Rau Vi

1.

Nửa năm nay, chẳng hiểu sao mà ngay cả viện dưỡng lão cũng không

được yên ổn, một bộ phận người cao tuổi cứ chụm đầu bàn tán, chạy ra
chạy vào rất hăng say. Chỉ có Bá Di (1)là không thèm để ý mấy chuyện đâu
đâu, hơi thu se mát tràn về, ông đã già rồi nên rất sợ lạnh, ngồi liền cả ngày
bên bậc cấp để sưởi nắng, dẫu có nghe thấy tiếng chân bước gấp gáp, cũng
quyết không ngẩng đầu nhìn.

-----

(1)Thiên “Bá Di liệt truyện” trong sách “Sử ký” chép: “Bá Di, Thúc

Tề là hai người con của vua nước Cô Trúc. Vua cha muốn lập Thúc Tề, khi
cha mất, Thúc Tề nhường lại cho Bá Di. Bá Di nói: “Đó là lệnh cha” rồi bỏ
trốn. Thúc Tề cũng không chịu nối ngôi mà trốn theo. Dân trong nước lập
người con giữa. Thế rồi Bá Di, Thúc Tề nghe Tây Bá Xương có lòng phụng
dưỡng người già, cùng nhau theo về. Đến nơi thì Tây Bá đã mất. Vũ Vương
chở thần chủ (linh vị) của Tây Bá, truy hiệu Văn Vương, rồi Đông chinh
phạt Trụ. Bá Di, Thúc Tề dập đầu giữ ngựa khuyên can: “Cha mất không
chôn mà dấy động can qua, có thể gọi là hiếu không? Làm bề tôi mà giết
vua, có thể gọi là nhân không?”, tả hữu muốn bắt, Thái Công nói: “Đó là
nghĩa sĩ”, rồi cho đi. Vũ Vương dẹp xong loạn nhà Ân, thiên hạ đều tôn
phục nhà Chu, nhưng Bá Di, Thúc Tề lấy đó làm sỉ nhục, vì nghĩa không ăn
thóc nhà Chu, đi ở ẩn trên núi Thú Dương, hái rau vi mà ăn”.

“Đại ca ơi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.