CHUYỆN CỦA JU VÀ KI - Trang 172

Ju thật tàn nhẫn, thật tàn nhẫn. Sao lại dẫn tôi đi gặp cô gái ấy, sao lại

khiến đầu óc tôi trống rỗng, sao lại khiến tôi lẻ loi như vậy?

*

Tối muộn, Ju có gọi điện cho tôi. Tôi chẳng buồn bắt máy. Vẫn biết

rằng Ju chẳng làm gì sai, và tôi chẳng có lí do gì để giận Ju cả, tôi vẫn
không đủ can đảm để nói chuyện với cậu ấy vào lúc này.

Biết rằng thể nào Ju cũng qua nhà tìm tôi, nên tôi vội rời khỏi nhà.

Chẳng biết là đang chạy trốn điều gì, chẳng biết là sẽ đi đâu vào lúc tối
muộn thế này, chỉ biết rằng ra khỏi nhà, đến một nơi nào đó mà tôi không
gặp Ju là được.

Tôi cứ đi trong vô thức như vậy, cho đến khi ngẩng đầu lên, ngỡ

ngàng nhận ra con đường hoa sữa quen thuộc. Đôi mắt nâu nâu trong phút
chốc lại hiện lên rõ nét, tôi đã từ chối Đăng, từ chối Đăng để đi cùng Ju.
Còn Ju thì dẫn tôi tới gặp cô gái mà Ju thích.

Hệt như một cuộc rượt đuổi vậy. Tôi cứ mải miết chạy theo Ju, để đến

khi dừng chân lại, chợt nhận ra mình đã làm tổn thương một ai đó.

Tôi chậm rãi đi trên con đường đầy hương sữa lẫn trong sương khuya.

Muộn rồi, cảnh vật yên tĩnh đến lạ thường. Tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng
lá xào xạc dưới chân trong phút chốc khiến tôi tĩnh tâm hơn trước.

Nhưng, hình ảnh phía trước kia, lại khiến mắt tôi cay xè.

Trong làn sương mờ mờ, Đăng vẫn đứng đó. Vẫn đứng cạnh gốc cây

sữa xù xì và hướng mắt về cánh đồng cỏ lau phía trước. Cánh đồng cỏ lau
mà sáng nay thôi, tôi còn nhoẻn miệng cười, còn hồ hởi nói muốn Đăng
dẫn đi tham quan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.