chuyện về Minh. Nghĩ vậy, tôi lục tìm chìa khóa cửa phòng trong cặp, lập
cập mở cửa.
- Bộ chị vừa đi ăn trộm về à?
Tim tôi như muốn nhảy vọt ra ngoài, quay sang, gặp ngay nụ cười
nhăn nhở của Ju. Tôi quên hết mọi chuyện lúc nãy định làm, bực bội quát.
- Tôi mà bị bệnh tim chắc có ngày tôi chết oan!
Ju cười hì hì, gãi đầu thanh minh.
- Thì biết chị không mắc bệnh tim nên anh mới hù thế chứ. Mà chị đi
đâu về muộn vậy?
Tôi vẫn cáu.
- Chị đi gặp bạn. Sao giờ này chưa ngủ vậy?
- Anh cũng vừa về mà. Hôm nay lũ bạn rủ đá bóng, nên về muộn.
Điện thoại còn hết pin nữa, không biết gọi cho chị cách nào. Tưởng chị sẽ
giận cơ, ai dè chị cũng về muộn. Vậy chị ăn gì chưa?
- Chị ăn rồi. - Tôi ngập ngừng.
- Vậy ngủ sớm ha. Anh đi ngủ đây.
Tôi vẫn cứ đứng ở cửa phòng mình cho đến khi Ju trở về phòng bên
cạnh và khóa cửa lại. Vậy ra, hôm nay Ju cũng về muộn. Tôi cũng thở
phào, vì tính Ju trẻ con lắm. Tôi sợ Ju sẽ nghĩ xa xôi khi tôi cho Ju biết
rằng: Tôi vừa đi gặp Minh về.
Tôi biết rằng Ju sẽ hiểu tôi và Minh bây giờ chỉ còn là những người
bạn, nhưng tôi không dám chắc Ju có tin vào tình cảm của tôi hay không,
khi Minh quay lại và nói với tôi rằng:" Vì ở Mỹ không có Ki".